Đây là lý do vì sao vợ chồng sống với nhau người thì hạnh phúc, kẻ thì khổ đau
Trong dòng chảy luân hồi của cuộc đời, ta gặp biết bao người cũng đều cho duyên nghiệp mà ra cả. Bởi vậy con người đến với nhau trong hôn nhân có thể là để báo ơn hoặc báo oán.
Có cặp vợ chồng nọ sống với nhau không hạnh phúc và luôn luôn xảy ra cãi vã. Người vợ tần tảo sớm hôm nhưng chồng lại không chí thú làm ăn. Chị vất vả dành dụm được bao nhiêu tiền đều bị chồng đem vào xới bạc hoặc uống rượu hết, con cái cũng không thèm ngó ngàng. Không ít lần vợ chồng cãi vã, chị còn bị chồng thượng cẳng chân, hạ cẳng tay vì “lắm điều”.
Nghĩ thấy phận mình quá bạc, nhìn sang hàng xóm có người sống hạnh phúc, được chồng yêu chiều mà chị thấy nản lòng. Một ngày nọ, sau trận cãi vã và bị chồng đánh chửi thậm tệ, người vợ cảm thấy mình đã không còn đủ sức chịu đựng, liền ra sông định tự tử.
Tời bờ sông chảy xiết, chị đã toan nhảy xuống đó thì bỗng nhiên gặp một bà lão đi qua. Bà lão thấy vậy ngăn chị lại và hỏi han sự tình. Nghe chị kể lại chuyện câu chuyện buồn của mình, bà lão bảo chị đi theo mình về nhà. Nhà bà ở gần đó, và bà bảo chị hãy nhìn vào chiếc gương tròn, đó là chiếc gương thần kỳ giúp người ta bớt đi nỗi sầu nhân thế.
Nghe lời bà lão chị nhìn vào, trong chiếc gương dần hiện lên một khung cảnh đô thị náo nhiệt thời xưa. Ở đó có một vị quan đang đi vi hành, tình cờ gặp 1 thiếu nữ cũng con nhà quan nhưng chẳng may cha mẹ mất sớm.
Tiểu thư vóc dáng mảnh mai xinh đẹp, vị quan trẻ tuổi đã đem lòng yêu thương, bèn ngỏ ý muốn rước về làm vợ. Đôi bên tâm đầu ý hợp chung sống rất hạnh phúc. Nhưng rồi vị quan trẻ được trên điều động đi xa để lo việc nước. Quan có thể nhờ người khác đi thay, nhưng đây là cơ hội để thăng tiến nên ông đã vội nhận lời.
Phu nhân trẻ tuổi buồn bã chia tay chồng, dặn dò sớm ngày trở về: “Đừng để thiếp vò võ chờ mong”. Quan gật đầu rồi vội lên đường, trong lòng hăm hở quyết tâm lập công còn mau thăng tiến. Người vợ trẻ ở nhà hôm sau biết mình đã thụ thai nên rất vui mừng, nhưng lại buồn vì không có phu quân bên cạnh.
Ngày tháng dần trôi, nàng vò võ chờ mong nhưng phu quân vẫn biệt vô âm tín. Rồi tới lúc nàng sắp sinh thì chẳng may gặp đại họa, thiên tai lũ lụt xảy ra khắp trấn, khiến thiếu phụ phải bỏ cả dinh thự để chạy thoát thân.
Đến lúc gặp dòng nước xiết, phu nhân không thể gắng sức nữa thì gặp một bà lão tốt bụng cứu lên thuyền. Tại đây nàng đau đớn vật vã để sinh ra đứa con đầu lòng.
Trong tâm cô vừa run sợ vừa trách cứ phu quân vô tình chỉ màng tới công danh địa vị mà bỏ vợ dại, con thơ khổ sở như vậy. Rồi chẳng may thuyền của họ va phải tảng đá và chìm dần, thiếu phụ ôm chặt con vào lòng đau xót, cô biết mình sắp phải từ giã cõi đời. Trước khi nhắm mắt, cô vẫn không thôi trách cứ phu quân, rằng kiếp sau nếu có gặp lại cô sẽ phải đòi món nợ này.
Người vợ nhìn dòng nước xiết cuốn trôi thiếu phụ mới sinh và đứa trẻ vừa lọt lòng mà cảm thấy thương xót vô cùng. Cô hỏi bà lão mình vừa chứng kiến cảnh tượng gì vậy? Bà lão mỉm cười và đáp rằng, đó chính là kiếp trước của vợ chồng cô. Người vợ bị chết thảm trong dòng nước xiết khi vừa sinh con xong chính là tiền kiếp của chồng cô, còn cô là vị quan ham danh lợi mà bỏ bê vợ trẻ ở nhà.
Nghe xong người vợ lặng đi một lát, cô hiểu rằng kiếp này mình phải trả cái nợ kiếp trước cho chồng. Cô đã không còn oán trách và hận chồng nữa, cô chào bà lão đi về. Trong tâm cô tự nhủ mình cần nhẫn nhịn kiếp này để trả món nợ cho chồng. Thay vì trách cứ, cô sẽ yêu thương chồng hơn, cũng là để trả lại cái nợ đời trước, và cũng vì bản thân cô, kiếp sau cô sẽ thoát hết nợ nần mà không còn khổ sở như giờ nữa.
Thân bằng quyến thuộc đều do “tứ nhân” tương tụ (tứ nhân là trả nợ, đòi nợ, trả ơn và báo oán), bất luận chúng ta thọ báo bao nhiêu oan ức, không những không được oán hận, ngược lại phải sám hối cho nghiệp chướng của mình, tội nghiệp của quá khứ nay phải trả, nếu đem lòng oán hận, làm sao không tạo thêm nghiệp mới? “Chúng sinh oan oan tương báo đến bao giờ mới hết, nếu biết lấy ân báo oán thì oán liền tiêu trừ”.
Sự chọn lựa của mỗi người, chính là xuất phát từ lí trí mà ra. Nói thế có nghĩa là, chúng ta có tiền duyên với nhau, nhưng chính ở kiếp này tiền duyên đó có được gắn kết thành một chữ nợ bền lâu hay không chính là nhờ ở chính chúng ta.
Trong hơn 7 tỉ người trên hành tinh này, có một người sẽ cùng chúng ta gắn kết cả đời, sinh con đẻ cái, hưởng vinh nhục, chia sẻ buồn vui, đó hiển nhiên là một trong những phúc phần mà tạo hóa đã ban cho con người, nhìn nhận và bồi dưỡng thế nào để chữ nợ đó thực sự mang đến cho chúng ta niềm an lạc trong cuộc sống mới chính là những gì mà mỗi chúng ta cần học hỏi suốt đời.
Tuệ Tâm (s/t)