Bảo Liên Đăng truyền kỳ (P2): Nguyệt Lão se duyên Thánh Mẫu trả nợ trần gian
Bảo Liên Đăng truyền kì là câu chuyện dài kể về mối quan hệ giữa con người và Thần tiên trong vòng xoay nhân quả luân hồi của tam giới, truyện đề cao chữ Thiện qua đó giúp con người có được cái nhìn đúng đắn hơn về Thần Phật. Họ vốn là những Giác giả hiểu tường tận cuộc sống thế nhân, con người tuyệt nhiên không thể lấy lòng mình mà đo lòng Thần, ấy là điều bất kính rất lớn.
Tiếp theo phần 1
Một ngày nọ, Thánh Mẫu và Triều Hoa cưỡi mây trên không, xem xét dân tình tại Hoa sơn. Chỉ thấy cây cối xanh tươi, nước chảy róc rách. Cảnh đẹp nhân gian đều ở trong tầm mắt.
Từ xa, cả hai nhìn thấy một chàng thư sinh trẻ tuổi, thần thái phong nhã, anh tuấn hào hoa, đang lên núi, thẳng đến đền Thánh Mẫu. Thánh Mẫu và Triều Hoa, ngồi yên để lắng nghe xem chàng trai nói những gì. Thế là nghe được lời thì thầm: “Tiểu sinh Lưu Ngạn Xương, đến kinh thành thi cử, đi ngang nơi này, nghe nói Thánh Mẫu nương nương vô cùng linh thiêng, vậy nên đặc biệt đến đây bái lạy nương nương, kính dâng một nén hương, xin nương nương phù hộ tiểu sinh ghi danh bảng vàng, Ngạn Xương cảm tạ không thôi, nguyện cả đời gắng sức tích đức hành thiện, để báo đáp hậu đức phù hộ của nương nương”, nói xong, lại dập đầu lạy mấy cái.
Sau đó liền đi tham quan thưởng ngoạn chung quanh, chăm chú nhìn vào bức tượng Thánh Mẫu. Lưu Ngạn Xương này bất giác mê mẩn tâm thần, lòng nghĩ: Nương nương này phong thái yểu điệu, dung mạo vô song như thế này, thật không khỏi khiến lòng người ái mộ!
Còn đang nghĩ ngợi, trong miệng liền lẩm bẩm khẽ thốt ra những lời này. Niềm vui dâng trào, còn theo cảm hứng mà làm một bài thơ, đơn giản chỉ là thổ lộ tình cảm ái mộ trong lòng, có ý hy vọng rằng bản thân mình có thể trở thành thần tiên để được bầu bạn.
Lưu Ngạn Xương này không biết rằng bản thân mình đang giễu cợt Thần linh, còn ở đó tự mình đa tình. Thánh Mẫu nghe qua, vô cùng buồn nản, trong lòng thất vọng rằng chàng là người đọc sách Thánh hiền mà lại không biết tự trọng, lại còn buông lời mạo phạm đến mình như thế. Ngay lúc đang muốn thi triển chút thần thông, coi như khiển trách, đuổi y xuống núi, bỗng nghe thị nữ đến báo: “Nương nương, Nguyệt Lão đến thăm!”
Bỗng nghe Nguyệt Lão đến nhà, trong lòng Thánh Mẫu không khỏi giật mình, tự nghĩ thân mình đã vào hàng thần tiên, thì đâu còn có quan hệ gì với Nguyệt Lão nữa, hơn nữa ông ấy đến đây làm gì? Thôi thì nếu đã đến đây rồi, hãy dùng lễ mà tiếp đón, xem ông ấy nói những gì, bà Liền mời ông vào nhà. Hành lễ xong, Thánh Mẫu hỏi: “Hôm nay không ngờ Nguyệt Lão đại giá quang lâm. Xin hỏi rốt cuộc là có việc gì?”
Nguyệt Lão lớn tiếng cười vang: “Tại hạ hôm nay đặc biệt vì Thánh Mẫu mà đến đây, xin báo tin vui cho Thánh Mẫu!” Nguyệt Lão vừa nói vừa chắp cả hai tay “cung hỉ, cung hỉ”, tư thế hệt của người phàm.
Thánh Mẫu vừa kinh ngạc vừa tức giận, còn tưởng Nguyệt lão có lòng trêu đùa, bất giác nói: “Nguyệt Lão sao lại đùa cợt như vậy, khiến cho ta không khỏi hoang mang”. Nguyệt Lão gật đầu, cười tủm tỉm rồi lấy sổ đưa cho bà xem. Trong sổ, sợi chỉ đỏ buộc chặt hai cái tên Hoa Sơn Thánh Mẫu và Lưu Ngạn Xương, đập vào mắt bà. Sổ viết rằng ngày nào tháng nào năm nào, kết duyên vợ chồng, kéo dài ba tháng.
Nguyệt Lão chính là vị Thần chuyên quản việc hôn phối các giới mà chúng ta nhắc đến trong truyền thuyết. Ông có một cuốn sổ, trong đó có ghi chép rõ năm tháng sự việc các đôi nam nữ nên duyên với nhau.
Cuốn sổ này cũng rất kỳ lạ, không phải ông dùng bút viết lên, hết thảy trên trời dưới đất, ở đâu đôi vợ chồng sắp kết duyên, khi hôn nhân của họ bắt đầu, liền có họ tên cùng với cơ duyên đôi bên. Không chỉ là nhân duyên hôn phối chính đáng, mà ngay cả chồng hờ vợ tạm, hoặc chỉ một khắc vui đùa, cũng không thoát được cuốn sổ này. Không ai biết được rốt cuộc là ai đã viết tên lên cuốn sổ đó. Khi họ kết hợp chính là lúc Nguyệt Lão dùng một sợ chỉ đỏ nối họ tên của hai người lại với nhau. Hễ nối lại với nhau, sợ chỉ đỏ giống như bám chắc trong cuốn sổ, tháo cũng tháo không được, mà cắt cũng cắt không xong, mãi đến khi một trong hai bên chết đi, hoặc hôn nhân giữa chừng thay đổi, vợ chồng chia lìa. Tóm lại, ngay tại thời khắc cuối cùng của duyên phận hai bên, sợ chỉ đỏ đó liền tự ẩn đi không trông thấy nữa, một chút dấu vết cũng không còn. Không chỉ ở nhân gian, mà tất cả chuyện tình cảm thuộc phạm vi nội trong tam giới này, toàn bộ đều quy về ông quản.
Nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt của Thánh Mẫu, Nguyệt Lão hỏi: “Chẳng hay Thánh Mẫu có còn nhớ Tam Lang của Lý gia chăng?”
Thánh Mẫu làm sao mà không biết cho được, đó là một đoạn quá khứ trong đời trước của bà: Lúc đó bà sinh vào cuối năm triều đại nhà Chu, chuyển sinh vào một gia đình giàu có, tên gọi là Nguyên Chân, từ nhỏ liền theo lệnh của cha mẹ, hứa hôn cho một công tử quyền quý. Vị công tử này họ Lý, mọi người gọi là Tam Lang, tài mạo song toàn, phong tư tuyệt thế. Tam Lang này từ lúc định sẵn thê thất, nghe nói tiểu thư Nguyên Chân tứ đức vẹn toàn, dung mạo như tiên, trong lòng vô cùng hạnh phúc, nhưng lại không ngờ rằng vị tiểu thư vừa mới chào đời, đã không ăn đồ mặn, không mặc lụa là; lớn lên một chút, chỉ một lòng hướng Đạo. Cha mẹ ngăn cấm không được, chị em khuyên cũng không xong. Đến khi hơn mười lăm tuổi, tự dưng bỏ nhà ra đi.
Công tử Lý hay được tin này, khóc lóc thảm thương, hộc máu mà chết. Nguyên Chân tiểu thư sau khi trải qua mấy năm khổ tu đã thành Đạo quả, được Thượng Đế phong là Nguyên Chân phu nhân, sắc phong chức vị Hoa sơn Thánh Mẫu, nhưng vì công tử đó vì cô tuẫn tình mà chết, theo lý nhân quả luân hồi, phu nhân vẫn còn nợ công tử đó một món nợ tình cảm nhân duyên. Nghĩ đến đây, bất giác sững sờ. Vận dụng công năng túc mệnh thông xem thử, bà mới phát hiện thì ra Lưu Ngạn Xương này chính là Tam lang Lý gia kia chuyển sinh, đời này chuyển sinh ở Dương Khúc, Sơn Tây. Đến ngày hôm nay, thật ra là đến để đòi nợ.
Thánh Mẫu ngẩn ngơ một hồi, trăm mối ngổn ngang, rối như tơ vò, lòng biết mệnh trời khó cãi, tai vạ khó tránh, vẫn nhịn không được mà khóc òa lên. Nghĩ thầm khi xưa tu luyện đều có thể giữ thân như ngọc, hôm nay lại vẫn là không tránh được quả báo luân hồi này.
Nguyệt Lão hết lần này đến lần khác khuyên rằng: “Nếu đã là tục duyên, chi bằng dứt khoát từ sớm, nhưng nương nương chỉ cần không quên thiên quy, chỉ lấy việc thiện giải duyên xưa làm gốc, giữ được tiên căn, có thể không đọa lạc chốn phàm trần, âu cũng là điều may mắn vậy”. Thánh Mẫu nghe xong, trong lòng chẳng biết làm thế nào, cũng đành phải như vậy thôi.
Nói về Lưu Ngạn Xương, bởi leo núi mệt nhọc suốt nửa ngày trời, nên đã dựa trước bàn thờ Phật ngủ say. Giữa lúc nửa mê nửa tỉnh, nhìn thấy một thiếu nữ xinh đẹp mặc y phục hoàng triều đang đi về phía mình, tay cầm phất trần, chúc mừng chàng rằng: “Triều Hoa, thị nữ của Hoa Sơn Thánh Mẫu nương nương bái kiến Lưu công tử”.
Lưu Ngạn Xương kia cuống cuồng đáp lễ, trong lòng rất đỗi ngạc nhiên, sao lại như thế này? Không rõ đây là mơ hay tỉnh? Chưa hết nghi hoặc, nghe Triều Hoa nói rằng: “Thánh Mẫu nhà tôi cảm động trước hậu ái của công tử, nguyện cùng công tử kết duyên Tần Tấn. May gặp Nguyệt Lão đến thăm, hôm nay chính là ngày lành, chúc mừng công tử và nương nương kết mối lương duyên”.
Lời còn chưa dứt, Triều Hoa vung nhẹ tay áo một cái, Lưu Ngạn Xương kia lập tức cúi đầu xuống nhìn qua, thấy bản thân trong nháy mắt đã thay một bộ y phục mới. Ngay sau đó, chàng nhìn thấy Nguyệt Lão làm chủ hôn, Triều Hoa theo sau, mấy cô thị nữ vây quanh Thánh Mẫu, đầu đội khăn đỏ trùm lấy mũ phượng như tục lệ nhân gian, đối diện Nguyệt lão, bái thiên địa xong, rồi vào tân phòng.
Thánh mẫu phu nhân lén lén nhìn qua Lưu Ngạn Xương, cũng là bậc phong tư tuyệt thế, tuấn tú lịch sự, trong lòng cũng không cảm thấy tủi thân chính mình, nhưng chỉ ngay một khắc ấy, bà đã lập tức cảnh giác: không thể nảy sinh tạp niệm lung tung, như Nguyệt Lão đã nói, sẽ tạo thêm nghiệp duyên. Lưu Ngạn Xương nhìn Thánh Mẫu, thật là trong lòng mừng vui khôn tả, giống như những gì người ta thường nói: nằm mộng cưới vợ hiền, chuyện tốt trên trời đến.
Ba tháng tại nhân gian, chỉ thoáng qua trong nháy mắt. Lưu Ngạn Xương vẫn còn phải lên kinh thành thi cử, Thánh Mẫu nương nương lúc này cũng đã có mang. Trước lúc chia tay, Lưu Ngạn Xương lưu luyến không nỡ rời. Nương nương nói với chàng: “Công tử là người của công danh, chuyến đi lần này, ắt sẽ ghi danh bảng vàng. Vợ chồng đôi ta, hôm nay cách biệt, tiên phàm một cõi. Công tử tự có nhân duyên cõi phàm, còn phải lấy vợ lập thân. Ta thân đã có mang, ngày kia sẽ bảo Triều Hoa gửi con cho chàng, mong chàng và người vợ mới sẽ tận tâm nuôi dưỡng chăm sóc. Mong công tử cố gắng bảo trọng”.
Lưu Ngạn Xương nghe thấy trong lòng thờ thẫn, im lặng không nói gì. Từ trong gói hành lý lấy một miếng trầm hương là vật gia truyền của dòng họ đưa cho Thánh Mẫu, nói sinh con rồi thì hãy đặt tên con là Trầm Hương, khi gửi con hãy lấy Trầm Hương làm dấu hiệu.
Khi chia tay, Thánh Mẫu lại nói: “Một mối duyên xưa hôm nay chấm dứt. Công tử vốn có tiên duyên, túc căn vẹn toàn. Vẫn mong rằng công tử sau này đắc chí thành danh, nên biết rút lui đúng lúc, không nên mê mờ trong phú quý vinh hoa. Kính trời lạy Phật, tu tâm dưỡng tính, tích đức tu thiện. Tự có tạo hóa. Tuyệt đối không được như sóng cuốn theo dòng, chìm trong thanh sắc, thèm muốn công danh, chỉ sợ sẽ phải đọa lạc luân hồi, vĩnh viễn không có ngày xuất lai!”
Lưu Ngạn Xương gật đầu nói phải, nước mắt lưng tròng từ giã nương nương.
Xem tiếp phần 3
Tiểu Thiện (Theo Sound of Hope)