Chuyện thật về một người có công năng đặc dị (P2): Lập nghiệp tại Tây An
Tôi biết rằng, có một số người nghe đến “công năng đặc dị” liền phản cảm, bởi họ vốn dĩ không tin. Điều này không trách mọi người, nhưng tôi khuyên bạn, không nên vội vã phủ định nó, vì có nhiều điều “tin là có” sẽ tốt hơn cho bạn.
Tiếp theo phần 1
Chìm đắm trong danh lợi của đời thường
Người tha hương như tôi trong lúc này, không còn đồng nào trong người, xung quanh cũng không quen biết ai, thử hỏi khác chi rơi vào đường cùng? Nhưng mà, không đợi cảm nhận hết vị chát đắng của cảnh ngộ này, tôi lại ngạc nhiên phát hiện, mình có thêm một công năng đặc dị nữa – đó là thấu thị nhân thể.
Lúc đó tôi cũng không biết vì sao lại xảy ra như vậy. Sau khi tỉnh lại, tôi phát hiện có thể nhìn thấy nội tạng và xương cốt của mình, hơn nữa nhìn khá rõ ràng, có thể nói rõ rành rành.
Thấu thị nhân thể có phải là ai trước mặt tôi đều trần truồng? Không phải vậy! Người đi qua trước mặt tôi, khi nhìn cũng như bình thường. Chỉ sau khi tôi tập trung nhìn một lúc, thì có thể tiến nhập vào trạng thái “thấu thị“, sau đó có thể thấy nội tạng và xương cốt của người ta.
Nhưng lúc đầu nhìn cũng không rõ ràng, phải tiếp tục 5, 6 phút sau mới hoàn toàn thấy rõ. Tuy nhiên nếu là xem chính bản thân mình thì không có hạn chế, vừa liếc mắt liền có thể nhìn rất rõ ràng.
Chỉ là, có công năng như vậy đối với tôi ngay lúc này chẳng có cái tác dụng gì? Công năng đặc dị dù sao cũng không thể đem làm cơm ăn. Mà một người có công năng như tôi, cũng cần phải ăn cơm mới có thể sống chứ!
Tôi cũng không thể đến cơ quan nghiên cứu khí công quốc gia, nói với họ rằng: “tôi có công năng đặc dị, các ông hãy sắp xếp công tác cho tôi“; hoặc chạy đến bệnh viện, nói cho họ biết: “tôi có “thấu thị”, các vị cần chụp X-quang hãy chuyển cho tôi, có tôi là được rồi“. Như vậy làm sao có thể được, người ta sẽ không tin, họ còn sẽ nghĩ tôi mắc bệnh tâm thần.
Tôi phải tìm được cho mình một con đường sống, nếu không đi trộm cắp, cũng chỉ có thể đi ăn xin. Vào năm 1985, ở Trung Quốc, tình hình kinh tế cũng không khấm khá, tình trạng của tôi mà muốn ở Tây An, tìm một công việc thì quả thật là quá khó khăn.
Cũng may trời không tuyệt đường người! Vừa rạng sáng hôm sau, tôi đã tìm được kế sinh nhai, đó chính là nhặt ve chai.
Hàng ngày tôi thường nhìn thấy một bà lão, sáng sớm ra công viên nhặt ve chai và phế liệu cũ về bán kiếm sống. Nên từ đó, tôi trở thành một người nhặt ve chai, bắt đầu kiếp sống lang thang.
Màn trời chiếu đất, chịu đói chịu lạnh, đầu mặt bẩn thỉu, chịu đựng sự quát mắng của cảnh sát và ánh mắt kì thị của người khác, cái khổ này người nhặt ve chai nào cũng gặp, tôi cũng không ngoại lệ. Vậy nên, những khổ sở này tôi đành phải gánh chịu, chi tiết tỉ mỉ cũng không cần kể nữa, bởi ai cũng biết một người vô gia cư sống như thế nào mà!
Vậy niềm vui của người nhặt ve chai là đến từ đâu? Nó đến từ 2 chữ “tự do“. Có câu rằng “ba năm ăn mày, có làm hoàng đế cũng không đổi”.
Tự do, tự tại, không gì ràng buộc, chỉ có ăn và ngủ. Muốn gì làm đó, tùy ý thu xếp, cái sung sướng này người thường không cách nào nhận thức đến được.
Đương nhiên, sao có thể chịu như vậy, tôi cũng là người có công năng đặc dị, cũng không thể cam tâm chấp nhận cả đời đi nhặt ve chai.
Lúc đó tôi có dự tính, trước tiên nán lại Tây An vài năm, đợi Từ bí thư giáng chức, hoặc bị điều đi địa phương khác công tác, tôi lại quay về quê, tiếp tục hành nghề như xưa.
Nhưng “người tính không bằng trời tính”, những gì xảy đến không giống như tôi dự định…
Sống bằng nhặt ve chai thật là chật vật, bởi vì ngày nào cũng phải lo lắng về miếng cơm, đến mùa đông thì lo không có gì sưởi ấm. Bận rộn như vậy, nên tôi cũng không để ý đến thời gian, mới đó mà đã đến tháng 12/1986.
Một buổi sáng, tôi đang đi trên đường lớn, bỗng nhiên thấy trời đất thay đổi, cả thành phố bao phủ bởi một trường ánh sáng cực mạnh. Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, theo bản năng nhìn tứ phía, tìm kiếm nơi phát ra ánh sáng. Nhưng chung quanh không có gì bất thường, chỉ thấy người đi đường đều giống mình kinh hãi tìm kiếm xung quanh.
Rồi bỗng có ai đó đột nhiên hô to: “Mặt trời! 5 Mặt trời!”. Tôi ngẩng đầu nhìn lên, thật sự xuất hiện 5 Mặt trời!
Tôi chưa từng thấy cảnh tượng này bao giờ, bầu trời bốn phía đều có Mặt trời, khiến người ta không phân biệt được đâu là Đông Nam Tây Bắc. Ngay tại lúc tôi vô cùng ngạc nhiên này, trên bầu trời ẩn hiện một vật gì vô cùng to lớn, hình ảnh lóe lên trong phút chốc, nhưng tôi nhận ra đó chính là Phật Thích Ca Mâu Ni.
Tôi tuy có được công năng đặc dị, ngày trước cũng từng đi miếu chùa lễ Phật, nhưng chưa từng thấy qua quỷ Thần, càng chưa từng nhìn thấy Đức Phật, bởi vậy Thần Phật có tồn tại hay không, trong tâm tôi vẫn là dấu hỏi lớn?
Nhưng giờ phút này, tôi không hề còn hoài nghi gì nữa, tôi biết rõ, bên ngoài vũ trụ tối tăm kia, có chín tầng trời, và một điều chắn chắn là con người vĩnh viễn không thể khám phá hết bí ẩn này được. Kể từ giờ phút đó, tôi sinh ra một niệm, muốn tu luyện Phật pháp.
Qua thêm mấy ngày cân nhắc, tôi hạ quyết tâm, chuẩn bị xuất gia làm hòa thượng. Tôi đi thăm dò một số nơi chùa miếu, kết quả người ta đều không quan tâm tôi.
Có nơi tốt, còn kín đáo đưa cho tôi mấy đồng, nơi không tốt liền đuổi đi. Sở dĩ gặp phải sự ghẻ lạnh như vậy, là vì tôi ăn mặc quá rách rưới, so với ăn mày không khác nhau là mấy. Xem ra, muốn xuất gia, trước tiên cần phải kiếm thêm một chút tiền, cải biến điều kiện sống!
Cách kiếm tiền, dựa vào nhặt ve chai là không được, nghĩ tới nghĩ lui, tôi cảm thấy chỉ có dựa vào khả năng bẩm sinh của mình thôi.
Thế là tôi lấy hết tiền tích trữ được hơn 100 đồng, đi tắm rửa, thay đổi y phục, rồi đi đến am Bát Tiên ở cửa đông thành Tây An đặt một cái sạp xem bói.
Am Bát Tiên là ngôi miếu có hương khói vượng nhất Tây An, nhưng người ở vùng khác thì rất ít biết đến. Khi đó xung quanh miếu cũng có mấy quầy bói toán, theo tôi quan sát thì kinh doanh cũng khá, một ngày qua đi cũng kiếm được 20, 30 đồng, cho khách hàng gieo quẻ rồi dùng Chu Dịch mà suy tính. Tôi liền “nhìn hình mà bắt bóng“, cũng biết được một số cách suy tính.
Đương nhiên tôi không hiểu Chu Dịch, chỉ là ngụy trang thôi, tôi vẫn là dựa vào công năng đặc dị của mình mà nói cho họ nghe. Bởi vì tôi có thể nhìn xuyên cơ thể nên có thể đoán bệnh tật rất chuẩn.
Không lâu sau, danh tiếng của tôi đã vang lừng, thu nhập cũng là một đường thẳng tắp. Lúc đầu, tiền 1 quẻ chỉ lấy 1 đồng, đến tháng 4, tháng 5 năm 1987, gieo 1 quẻ tôi lấy 5 đồng, một ngày kiếm được trên dưới 100 đồng là chuyện bình thường.
Thu nhập cao, điều kiện sinh hoạt cũng theo đó mà cải thiện. Tôi thuê một căn hộ nơi ngoại ô gần học viện bưu chính, cuộc sống dần ổn định, nếu tôi không nói thì không ai nghĩ tôi từng là một người nhặt ve chai.
Khi thu nhập khá hơn, thời gian trôi qua, lòng tham của tôi cũng tăng lên, đem ý niệm tu Phật gác lại phía sau, một lòng chỉ nghĩ đến kiếm tiền. Không lâu sau, nhờ thư tín, tôi liên lạc được với người nhà, cha mẹ tôi cũng lên Tây An sống cùng, gia đình đoàn tụ từ đó.
Năm này qua năm khác, ngày này qua ngày khác, cuộc sống bình thản trôi qua, danh tiếng của tôi vang xa, tiền kiếm được càng lúc càng nhiều.
Đến năm 1992 thì tại chốn Tây An đô hội phồn hoa, tôi mua được một căn hộ cấp 4 giá 15 vạn nhân dân tệ, còn đưa anh trai và chị gái lên sống cùng, giúp họ làm ăn buôn bán.
Nếu không có gì biến cố, tôi sẽ sống cảnh giàu sang này cho đến hết đời. Có lẽ tôi sẽ lấy vợ sinh con, cũng có lẽ sẽ thành danh nơi xã hội này, có lẽ… có lẽ rất nhiều …
Chỉ có điều, Thiên thượng giao phó cho tôi năng lực siêu phàm, không phải vì để tôi hưởng cuộc sống vinh hoa phú quý, số mệnh đã định trước, cơ duyên đã đưa đẩy tôi tới một hoàn cảnh khác …
Xem tiếp phần 3
Hồng Khang (Theo qi-gong.me)