Sống nham hiểm độc ác, vương tử mắc bệnh chết và chuyển sinh thành lừa
“Các tỳ thiếp hễ có chút sai sót, vị vương tử liền nung đỏ bàn ủi, cởi bỏ y phục của họ rồi ấn bàn ủi làm bỏng da thịt của họ, hoặc đem tàn thuốc chưa tắt bỏ vào lòng bàn tay của họ, mãi đến khi tàn thuốc đốt cháy da thịt mới thôi…”
Vào triều Minh có một vương tử, tính tình rất tàn nhẫn. Mẹ ruột của cậu mất sớm, vị vương tử này bình thường rảnh rỗi không có việc gì làm, thường hay cùng với thái giám, thị vệ làm những chuyện vô đạo mất hết tính người.
Các tỳ thiếp hễ có chút sai sót, vị vương tử liền nung đỏ bàn ủi, cởi bỏ y phục của họ rồi ấn bàn ủi làm bỏng da thịt của họ, hoặc đem tàn thuốc chưa tắt bỏ vào lòng bàn tay của họ, mãi đến khi tàn thuốc đốt cháy da thịt mới thôi, giữa lúc đó bàn tay không được nhúc nhích. Nếu như đối phương không thể nhẫn chịu, y sẽ lại bày ra những hình phạt còn tàn bạo hơn. Nếu như có chút không vừa ý về chó mèo, thì y liền đem bốn chân của con mèo cột vào trên thân bốn con chó, rồi dùng roi đánh đuổi bốn con chó, để phanh thây tứ chi của con mèo. Nếu như là chó, thì thay bằng bốn con lừa hoặc bốn con ngựa như vậy, đây chính là mô phỏng theo hình phạt tàn khốc tứ mã phanh thây thời cổ đại. Y lại thường đặt một chiếc nồi lớn ngay trong đại điện, nấu một vạc dầu sôi sùng sục, rồi bắt chim én, chim sẻ hoặc dơi ném vào chiên sống, đợi đến khi chín giòn rồi, liền chấm muối tiêu nhắm rượu, mỗi bữa ăn khoảng hơn chục con cũng không thấy đủ. Vị vương tử tàn bạo này còn chưa đợi đến khi kế thừa tước vị, thì đã mắc phải bệnh nặng mà chết.
Một ngày kia, sau khi vị vương tử này chết được hai năm, có một vị quan trưởng sử trong vương phủ, buổi tối bỗng nằm mơ thấy vương tử đến. Chỉ thấy y đầu tóc rối bù, thân thể trần truồng, sắc mặt rất là bi thảm. Trưởng sử kinh ngạc hỏi y từ đâu đến, vương tử rơi nước mắt, nói rằng: “Ta lúc còn sống đã bất nhân đến cực điểm, sau khi chết chịu đủ mọi khổ hình dưới địa ngục. Hôm nay phán quyết nơi cõi âm đã định, rằng ta phải đầu thai làm lừa. Ông ngày mai có thể đến trước một ngôi nhà nằm trên một đường phố ở trong thị trấn, nơi đó có con lừa mẹ bị buộc một sợ dây màu trắng, vừa gầy vừa bị cụt đuôi, nó chính là người mẹ ruột đã mất của tôi chuyển sinh. Trong bụng con lừa mẹ này có mạng thai lừa con, chính là tôi. Hy vọng ông niệm chút tình nghĩa ngày xưa, mua hai mẹ con tôi về, để cho chúng tôi không đến nỗi phải chết dưới con dao đồ tể, như vậy ông chính là cha mẹ tái sinh của chúng tôi vậy”.
Nói xong, vị vương tử khóc lóc vô cùng thảm thương, trưởng sử giật mình tỉnh dậy, không khỏi cảm thấy kỳ lạ và không thể ngủ tiếp được nữa, trằn trọc qua lại mãi cho đến khi trời sáng.
Sáng sớm hôm sau, quan trưởng sử ngồi xe ra thị trấn, quả nhiên nhìn thấy lừa mẹ mang thai đang bị cột trước một quán ăn, hình dạng màu sắc đều trùng khớp như được miêu tả trong mơ. Trưởng sử vừa bước xuống xe, lừa mẹ liền hướng đến ông kêu lên một hồi lâu, hai hàng nước mắt tuôn trào như mưa. Trưởng sử cũng vì vậy mà nước mắt ròng ròng, gọi chủ tiệm đến hỏi: “Con lừa này có bán không?”.
Chủ tiệm trả lời: “Con lừa này là ngày hôm qua dùng 5.000 đồng mua về, hôm nay cần giết để bán lấy chút tiền, chứ không bán lừa sống”.
Trưởng sử nói: “Chớ nên như vậy. Giết rồi bán lấy thịt, cũng chẳng qua là muốn kiếm thêm vài đồng bạc. Ông chỉ cần nói, sau khi làm thịt con lừa này sẽ kiếm được thêm bao nhiều tiền lời, tôi sẽ trả lại gấp đôi cho ông”.
Chủ tiệm nói: “Đại nhân đã động lòng thương xót, nhất định muốn mua nó về, tiểu nhân đây nào dám đòi lấy giá cao? Cả vốn lẫn lời hết thảy 6.000 đồng là được rồi”.
Trưởng sử giao đúng số tiền, rồi dắt lừa về nhà. Đêm đó ông lại mơ thấy vương tử và mẹ ruột của y đến nói lời cảm tạ.
Trưởng sử không dám dấu giếm, bèn tìm cơ hội để bấm báo với lão vương gia, vốn là phụ thân của vương tử. Lão vương gia sau khi nghe xong, thì không ngừng thở dài, một lúc lâu, mới nói rằng: “Cái thứ đồ tàn nhẫn này, vốn dĩ nên phải chịu nhận báo ứng như vậy nơi âm gian. Ngay cả mẫu thân của nó lúc còn sống cũng là một người đàn bà nham hiểm độc ác, dựa theo nghiệp tội của bà ta thì cũng nên bị báo ứng như vậy. Nhưng dù sao thì, tình cảm cha con vẫn không cách nào đoạn tuyệt được. Đồi núi ngoài thành, đất rộng cỏ nhiều, có thể thả nuôi chúng ở nơi đó, để cho chúng nó sống đến hết đời vậy”. Trưởng sử gật đầu vâng lệnh.
Trong những ngày được thả nuôi, lừa mẹ đã sinh hạ lừa con. Một ngày kia, lão vương gia đi ngang qua đồi này, hai con lừa trông thấy vương gia, hai chân quỳ mọp xuống đất, rơi nước mắt. Lão vương gia thử gọi tên của hai mẹ con, chúng nghe xong liền vẫy vẫy cái đuôi kêu lên, dường như đang trả lời. Lão vương gia cũng đau lòng một hồi lâu, buồn bã trở về phủ. Sau khi lão vương gia qua đời, hai con lừa đó không biết sống chết thế nào.
Vị vương tử đó và mẫu thân của y đều có thể nói là những bậc quyền quý đương thời, nhưng hai mẹ con họ, người thì nham hiểm độc ác, kẻ thì tàn bạo bất nhân, kết quả là sau khi chết bị đày xuống địa ngục, rồi chuyển sinh thành lừa, nếu như không phải là được quan trưởng sử mua về, ắt đã gặp phải cái khổ bị giết chết. Hai người từng là bậc quyền quý cao sang vì hành ác mà rơi vào thảm cảnh như vậy, nghĩ thật bi ai, cũng thật đáng sợ!
Có thể thấy được rằng nhân quả báo ứng quả thật không hề sai chạy, mỗi người trên cõi đời này vô luận là có chức quan to đến mấy, tiền tài nhiều đến mấy, có địa vị xã hội cao đến mấy, nếu mà làm chuyện xấu cũng sẽ gặp phải báo ứng như vậy thôi.
Đối với những kẻ đã phạm phải tội ác nhiều hơn, những gì chờ đợi họ là báo ứng còn đáng sợ hơn biết bao nhiêu lần, đến lúc đó ngay cả muốn được đầu thai làm lừa, e rằng đều là chuyện không thể nào nữa.
Theo Minghui.org