Người phụ nữ mà Dương quý phi đố kỵ nhất là ai?
“Một cười khêu gợi trăm mê luyến, xoá mất hồng nhan ở sáu cung“. Dương quý phi – Một nữ nhân tuyệt sắc vô song như vậy, liệu vẫn còn có người phải khiến nàng đố kỵ sao? Vậy người đó là ai?
Bài thơ “Trường Hận Ca” của Bạch Cư Dị tiên sinh đã làm nổi bật Dương quý phi, khiến nàng trở thành một ngôi sao sáng chói trong Tứ đại mỹ nhân. Hơn nữa còn có mối tình “thiên thượng nhân gian” giữa nàng và Đường Huyền Tông, được người đời ca tụng là câu chuyện tình đẹp. “Một cười khêu gợi trăm mê luyến, xoá mất hồng nhan ở sáu cung“. Một nữ nhân tuyệt sắc vô song như vậy, liệu vẫn còn có người phải khiến nàng đố kỵ sao? Câu trả lời là có!
Mai phi Giang Thái Tần
Một nữ nhân thanh tao cao quý cũng là sủng phi của Đường Huyền Tông, bà đã bị thất sủng trước khi Dương quý phi nhập cung, nhưng lại vẫn chịu sự đối xử khinh nhờn của quý phi. Vậy mà người đời chỉ biết có Dương quý phi, chứ không hề biết có người phụ nữ này, nữ nhân đặc biệt như vậy là ai? Bà chính là Mai phi – phi tần của Đường Huyền Tông.
Mai phi tên thật là Giang Thái Tần, người Phủ Điền, phụ thân nàng là danh y nổi tiếng. Bởi trông xinh đẹp diễm lệ, Cao Lực Sĩ một lần đi sứ Mân Việt, liền tuyển bà đưa về Trường An. Giang Thái Tần vừa nhập cung, liền nhận được sủng ái đặc biệt của Đường Huyền Tông, được lập là Giang phi. Giang phi phong vận có đủ, phẩm cách dị thường, từ nhỏ đã yêu thích hoa mai.
Một đêm tuyết nọ, Giang phi một mình ngắm nhìn hoa mai, vừa khéo bị Đường Huyền Tông phong lưu cao nhã bắt gặp. Lúc đó hoa mai nở rộ, tuyết đọng đè xuống khiến cho những cành mai run run tựa như muốn gãy. Ánh trăng và tuyết tranh nhau phát sáng, khắp nơi đều là một màu trắng xóa, vạn vật mờ mờ ảo ảo. Huyền Tông nhẹ nhàng bước vào vườn mai, mùi hương thoang thoảng bay đến, thật khiến tâm thần sảng khoái như bước vào tiên cảnh Dao Trì vậy.
Huyền Tông đi lại vòng quanh những cây hoa, đứng lặng ngắm nhìn, thấy hoa như tuyết, tuyết lại như hoa. Một cơn gió ập đến, cành hoa đung đưa, có mấy đốm kim quang lấp lánh. Còn Giang phi lúc này đang ngửa mặt xem hoa, duyên dáng yêu kiều, không mảy may động đậy. Bà khoác trên người chiếc áo khoác bằng lụa trắng như tuyết, cùng với cây hoa mai hòa thành một thể. Vườn mai đẹp đẽ như vậy, dung hòa với hình ảnh của Giang phi, thật đúng là một bức tranh đẹp đẽ lay động lòng người.
Mai phi đắc sủng
Mĩ nhân ngắm hoa, ta ngắm người, Huyền Tông nhìn như si như dại. Huyền Tông không nỡ kinh động Giang phi, chỉ ho khẽ một tiếng, nhưng Giang phi đã nghe thấy, nàng xoay người lại vừa nhìn thấy là Huyền Tông ở phía sau, lập tức hành lễ. Huyền Tông nói: “Người đời yêu hoa, say mê đến thế nào đều có cả, nhưng mà đặc biệt giống như ái phi, quả thật không nhiều. Ta tặng cho nàng một cái tên, hãy gọi là Mai phi vậy”.
Mai phi, một cái tên đẹp đẽ biết bao, người như hoa, hoa như người, cao quý thanh tao, không giống như những cảnh son phấn thông thường ở chốn hậu cung. Từ đấy trở đi, Huyền Tông và Mai phi có một khoảng thời gian rất ân ái. Tuy nhiên, thời gian trôi đi, tình yêu nhạt dần, hậu cung của hoàng đế có tới hơn ba nghìn giai lệ, rất khó chỉ trao riêng tình cảm cho một người được.
Đông đi xuân lại đến, hoa nở rồi hoa tàn, màn diễn rồi cũng kết, Mai phi dần dần bị thất sủng, huống hồ Huyền Tông còn có Huệ phi, Lệ phi, v.v… cũng như rất nhiều phi tần khác nữa, làm sao mà chỉ đoái hoài đến một mình Mai phi được. Có lẽ tình cảm của Huyền Tông chỉ thuộc về thời kỳ hoa mai nở rộ, hễ hoa rơi rụng đi thì tình cảm cũng héo tàn. Mai phi chính là tựa như những bông hoa mai cao quý trong những ngày đông này, khi ngày xuân nắng ấm vạn hoa đua nở thì hoa mai cũng héo rụng đi mất.
Sau này còn có Dương quý phi một mình hưởng trọn ân sủng, ba nghìn giai lệ chốn hậu cung dành trọn hết cả cho một người. Còn Mai phi thì vốn không có lục đục tranh giành như các phi tần chốn hậu cung khác, bà chỉ là muốn được bình yên mà sống hết quãng đời này của mình.
Một mùa đông lại đến, có lẽ ở đây đã trải qua mười mấy xuân thu rồi, hoa mai vẫn nở rộ như ngày nào. Mai phi đến tản bộ trong vườn mai. Lúc thì vịn cây ngâm thơ, lúc thì cúi người nhặt hoa. Mai phi đang cất bước chậm rãi, bỗng nghe thấy một âm thanh cách đó không xa vọng đến: “Ôi chao, một vườn mai đẹp biết bao…….”
Sau khi Mai phi thất sủng, vẫn thích ngắm nhìn hoa mai như xưa. (Ảnh: Internet)
Hai phi tần gặp nhau
Mai phi đưa mắt nhìn sang, không khỏi ngẩn người. Thật đúng là một tuyệt thế giai nhân! Thân khoác áo khoác màu vàng, cổ áo hơi mở, để lộ làn da trắng như tuyết, mái tóc đen mượt bóng loáng, vòng châu lấp lánh, sắc mặt như hoa, một đôi mắt quyến rũ, long lanh có thần, thật là say đắm lòng người. Mai phi chưa từng gặp qua nàng, nhưng cũng đã đoán được nàng là Dương Ngọc Hoàn.
Dương quý phi từ xa cũng đã nhìn thấy Mai phi, nàng cũng không khỏi giật mình sửng sốt. Lòng nghĩ, mỹ nữ trong cung thật là nhiều, ngay đến cả người đẹp hết thời này cũng có phong vận thanh cao như vậy. Nàng nghĩ người nhất định là Mai phi chứ không ai khác, tuy đã biết rõ nhưng vẫn cố tình hỏi: “Cung nữ già đó là ai?”. Tả hữu trả lời là Mai phi.
Quý phi ngày trước khi ở phủ Thọ vương đã nghe trong cung có một mỹ nhân rất có học vấn, rất được Huyền Tông sủng ái, không ngờ hôm nay lại gặp mặt ở đây. Khi nàng nghe thấy hai chữ “Mai phi”, trong thâm tâm bèn “hừ” một tiếng, ở sau lưng Mai phi mắng một câu “Mai quỷ!” một cách trắng trợn.
Vườn mai vốn tĩnh lặng không một tiếng động, lời mắng của Dương quý phi, Mai phi làm sao mà không nghe thấy? Lửa giận bốc lên, bà rất muốn đáp lại mấy câu, nhưng đã cố gắng nén lại. Tuy nhất thời có thể nén nổi cơn giận, nhưng lại nhịn không được nỗi bi thương trong lòng. Tài nữ thanh cao từng viết “Lâu rồi không vẽ chân mày lá liễu, quần áo xưa đã hoen ố lệ buồn, cửa ngõ căn phòng không còn lau rửa, thì cần gì châu ngọc để vỗ về nỗi cô đơn“.
Hai chữ “Mai quỷ” ẩn chứa nỗi nhục nhã lớn biết bao! Thân phận quý phi là địa vị cao sang, lại còn đứng đầu trong danh sách sủng phi, thử hỏi cớ sao vẫn còn mắng mỏ coi khinh một người đàn bà đã hết thời như vậy? Chỉ có thể nói rằng nàng ganh tỵ với phong thái thuần khiết thanh nhã của Mai phi, đố kỵ với tài hoa hơn người của Mai phi.
Sau này, Dương quý phi bị buộc phải tự vẫn ở gò Mã Ngôi. Còn Mai phi, Huyền Tông từng hỏi thăm tung tích của Mai phi khắp nơi, nhưng bà từ lâu đã táng thân dưới vườn mai xinh đẹp, một phần linh hồn của bà đã hóa thành một cành mai, một cành mai nở rộ trong gió bắc lạnh giá.
Hậu cung, vốn không phải là nơi có thể hưởng được chân tình. Người phụ nữ thanh cao an phận, sau khi tình cảm mờ nhạt đi, bị người đàn ông bạc tình ghẻ lạnh, chỉ có thể ôm hận nơi chốn cửu tuyền mà thôi!
Tiểu Thiện, dịch từ secretchina.com