Muốn biết một người có tính tự giác hay không, hãy cho họ thật nhiều thời gian rảnh
Có thể nói người tự giác và không thể tự giác cách nhau cả một đời người. Người biết tự giác không hẳn là giỏi, nhưng người giỏi nhất định phải có tính tự giác. Còn với người không biết tự giác, thì chắc chắn sẽ không bao giờ giỏi được.
Người tự giác biết quản lý tốt cơ thể của mình
Trong thời gian dịch bệnh, rất nhiều người vì cả ngày ở suốt trong nhà, luyện tập không đủ, nên trọng lượng cơ thể dần tăng lên, thậm chí có người mập đến nỗi dáng vẻ đã trở nên hoàn toàn khác.
Tuy nhiên có một số ít người quả thật vẫn duy trì được dáng vẻ cân đối.
Thật ra không phải trời sinh ra họ đã có khả năng đó, mà từ việc mỗi ngày họ đều duy trì một chế độ ăn uống hợp lý, có thể khống chế dục vọng ăn uống của mình lại, kiên trì tập yoga, nâng tạ, luyện cơ bụng mỗi ngày chứ không buông thả bản thân.
Có người từng hỏi: “Tại sao phải cẩn thận với những người qua Tết ăn vẫn không mập và những người không hề mập?”
Thực ra không phải họ không dễ mập mà là họ không cho phép bản thân mập. Họ là người luôn giữ vững nguyên tắc và nghiêm khắc với bản thân mình.
Có một điều rằng dù bạn sống tốt hay không thì chẳng ai biết, nhưng bạn mập hay không thì người khác vừa nhìn đã biết.
Người có thể quản lý tốt cơ thể của họ thật ra cũng không có gì giỏi. Tuy nhiên bạn không thể không bội phục họ. Bởi đó là biểu hiện của một sự kiên trì bền vững năm nay qua tháng nọ. Bề mặt là họ biết cách quản lý tốt cơ thể của mình nhưng thật ra là họ đang quản lý tốt cuộc sống của mình.
Đôi khi có nhiều thứ chúng ta kém hơn người khác không phải ở thể trọng vài cân hay vài lượng đó, mà là sự tự giác được biểu hiện đằng sau chuyện thể trọng, biết tự mình khắc chế và tự mình yêu cầu.
Muốn biết một người có tự giác hay không, cứ cho họ tự do là đủ
Trong thời gian dịch bệnh, nhiều người cảm thấy bản thân có quá nhiều giờ rảnh rỗi, họ thường tận dụng nó để xem phim, chơi điện thoại, chơi game… Nhưng đích thị vẫn có một số người luôn không ngừng học tập và tiến bộ, không lơ là bản thân.
Có câu nói rất hay rằng: Muốn biết một người có tính tự giác hay không, cứ cho người đó tự do là hiểu.
Có vài người xem thời gian nghỉ dịch như một lý do để buông thả, lười biếng và trì hoãn… Nhưng cũng có vài người xem dịch bệnh như một cơ hội để tập luyện và rèn giũa bản thân.
Thật ra, với một người có tính tự giác, cho dù họ có ở trong hoàn cảnh nào cũng đều có thể nghiêm khắc yêu cầu chính mình. Còn với người không có tính kỷ luật và tự giác thì sẽ mãi thiếu sự kiên trì và bền bỉ.
Franklin từng nói: “Tôi chưa từng thấy ai siêng năng dậy sớm, cẩn thận và thành thật lại ôm hận vì mệnh không tốt. Phẩm chất lương thiện, thói quen tốt đẹp, ý chí kiên trì sẽ không bị đánh bại bởi giả thiết được gọi là vận mệnh”.
Một người có khả năng giữ được sự điềm tĩnh, ham học hỏi, có thể không chỉ hơn bạn ở vài điểm thi, vài phần tri thức hay vài phần tài giỏi mà tính tự giác từ trong xương cốt của họ sẽ dần dần tạo ra một khoảng cách lớn so với một người bình thường khác. Cuối cùng người khác có muốn theo cũng không đuổi theo kịp.
Người tự giác sẽ biết tận dụng thời gian, hiểu rõ mục tiêu và kế hoạch tương lai của mình
Thời gian nghỉ dịch làm quy luật cuộc sống của nhiều người bị đảo loạn hoàn toàn. Trước đây cứ đúng giờ thì thức dậy đi làm, nhưng sau khi dịch bệnh xảy ra thì đợi đến khi mặt trời mọc lên cao mới chịu dậy. Trước đây, nếu buổi tối thì cứ đến đúng giờ sẽ nghỉ ngơi, nhưng dịch bệnh lại thức khuya đến hai, ba giờ sáng.
Thật ra, khi đồng hồ sinh học của bạn bị náo loạn, điều này hoàn toàn không tốt cho cơ thể, gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe, nhưng dù biết rõ đạo lý này thì nhiều người vẫn không thể quản lý tốt được bản thân.
Có một một nhóm người thế này, mỗi ngày họ đều duy trì dậy sớm vào lúc 5 giờ 30 phút sáng. Và đến 11 giờ tối thì tuyệt nhiên bạn sẽ không thể liên lạc với họ, vì thông thường giờ đó họ đã tắt điện thoại và bắt đầu ngủ thật sâu rồi.
Ví dụ có một người chăn bò từng nói, thời gian người đó ở nhà khoảng 2 tháng, nhưng chưa hề có một ngày nào chịu nằm lười trên giường, cũng chưa có ngày nào chơi đến sáng mà không ngủ.
Thực ra việc thức dậy sớm mỗi ngày là để có thêm nhiều thời gian trau dồi những việc ý nghĩa, như đọc sách, viết văn; cũng như mỗi ngày ngủ sớm là để bảo đảm bổ sung đầy đủ năng lượng cho ngày hôm sau làm việc hiệu quả.
Nếu một người có đức tính như vậy, thì ngay cả khi anh ta suốt ngày ở nhà cũng vẫn duy trì được sức khỏe tốt, một tinh thần dồi dào, bảo đảm không làm đứt đoạn nguồn sinh lực tinh thần của bản thân.
Có câu “Thức khuya là vì không có dũng khí kết thúc một ngày, ngủ nướng là vì không có dũng khí bắt đầu ngày mới”.
Thật ra, với những người giữ thói quen dậy sớm, ngủ sớm, họ thường làm việc có quy luật hơn người khác. Trạng thái cũng khác hơn, có sức hoạt động và sức thực thi công việc trong ngày hơn. Thậm chí họ có thể hiểu rõ được mục tiêu và kế hoạch trong tương lai của mình tốt hơn bất kỳ người nào khác.
Tự giác là một hành trình tu luyện khổ hạnh
Tự giác và không thể tự giác nhìn tựa như chỉ cách nhau một đoạn rất nhỏ, chỉ cần nhìn bên ngoài là có thể thấy được như:
Người có thể quản tốt cái miệng, luyện tập thể dục thường xuyên có thể chỉ nhẹ hơn bạn vài cân.
Người có thể bình tĩnh học hỏi có thể chỉ thi tốt hơn bạn vài điểm.
Người có thể sắp xếp hợp lý thời gian nghỉ ngơi và làm việc có thể chỉ có nhiều thời gian hơn bạn một chút.
Nhưng từ bản chất mà nói:
Người có tính tự giác sẽ có cơ hội và sự lựa chọn nhiều hơn bạn.
Người có tính tự giác sẽ luôn dễ dàng đạt được thành công hơn bạn.
Người có tính tự giác sẽ nắm chắc quyền lực và tự do nhiều hơn bạn.
Thật ra, sở dĩ chúng ta ngưỡng mộ và mong muốn trở thành một người có tính tự giác là vì chúng ta biết, chỉ có tự giác mới có thể đạt được nhiều thành công trong cuộc sống. Thế nhưng nhiều lúc, chúng ta lại không thể khống chế nổi bản tính lười biếng, trì hoãn và ham chơi của bản thân.
Để thật sự học được tính tự giác quả thật là một việc không dễ dàng. Bởi bạn phải vượt qua sự nhàm chán của việc lặp đi lặp lại một hành động nào đó mỗi ngày, phải thật sự rất kiên nhẫn và nỗ lực.
Việc kiên trì đó cũng giống như một hành trình tu luyện khổ hạnh, bạn cần phải duy trì nó trong suốt mười năm như một. Có như thế mới thực hiện được nguyện vọng rèn luyện và làm tròn bản thân.
Có lẽ tính tự giác và không tự giác, trong một ngày, hai ngày, một năm, hai năm sẽ không cảm nhận được nhiều sự khác biệt, nhưng sau khi tích đủ ngày đủ tháng thì giữa người với người sẽ có sự phân biệt rất rõ ràng như mây với bùn vậy, khoảng cách thật xa biết bao.
Người có tính tự giác mặc dù không hẳn là giỏi. Nhưng người giỏi, chắc chắn phải có tính tự giác. Còn người không tự giác, chắc chắn sẽ không thể giỏi được.
Chúc Di (Theo Secret China)