Chuyện về vị kỳ nhân nổi tiếng nhà Đường, chuyên giúp dân diệt trừ yêu quái, dạ xoa
Trong “Thái Bình Quảng Ký – Dạ Xoa Nhất”, có ghi lại câu chuyện về một vị kỳ nhân, tính tình cương nghị nghĩa khí, thường ra tay giúp dân trừ yêu diệt quỷ. Vị kỳ nhân này tên là Vi Tự Đông, sống vào những năm Trinh Nguyên thời Đường Đức Tông.
Vi Tự Đông từng du hành tới núi Thái Bạch, làm thượng khách trong trang viên của Đoàn tướng quân. Một ngày nọ, hai người nhìn lên những ngọn núi phía xa, phát hiện con đường nhỏ trước mặt dường như có dấu chân ai đó mới đi qua. Vi Tự Đông hỏi Đoàn tướng quân: “Con đường nhỏ này dẫn đến nơi nào?”.
Đoàn tướng quân nói: “Trước kia có 2 hòa thượng tu hành tại một ngôi miếu trên đỉnh núi này. Điện thờ bên trong miếu rất rộng lớn, xung quanh non nước hữu tình rất đẹp mắt. Ngôi miếu này là do đệ tử của Vạn Hồi đại sư năm Khai Nguyên nhà Đường xây dựng, kiến trúc vô cùng điêu luyện sắc sảo, quả là không mấy người có thể làm được.
Thế nhưng, các tiều phu thường truyền nhau rằng 2 hòa thượng này có lẽ đã bị quái vật ăn thịt, khoảng hai, ba năm nay không thấy bóng dáng của họ đâu nữa. Lại có người nói, trên núi có 2 con dạ xoa cư ngụ, cho nên không ai dám bén mảng lên núi”.
Vi Tự Đông vừa nghe nói đã vô cùng tức giận: “Ta xưa nay gặp chuyện bất bình đều chưa từng khoanh tay đứng nhìn. Dạ xoa kia là thứ gì mà lại dám ăn thịt người? Ngài hãy chờ xem, tối nay ta sẽ mang đầu của dạ xoa đến trước cửa nhà ngài”.
Đoàn tướng quân thấy vậy vội ngăn cản, nói: “Tay không đấu hổ, đi bộ qua sông, đều là chuyện mà kẻ lỗ mãng mới làm. Mạo hiểm tính mạng, chẳng lẽ ông không hối hận sao?”.
Vi Tự Đông tỏ vẻ kiên quyết, chỉnh trang quần áo, tay cầm bảo kiếm tiến thẳng lên núi. Đoàn tướng quân thầm nghĩ: “Vi huynh đệ tự chuốc khổ vào thân rồi!”.
Vi Tự Đông leo lên trên núi, lúc tiến vào trong miếu thì thấy vắng tanh không một bóng người, cửa phòng của 2 hòa thượng vẫn đang mở, giày dép cùng tích trượng vẫn còn, trên giường cũng có gối đệm, nhưng trên bề mặt đã phủ một lớp bụi dày.
Trong Phật đường, cỏ cây mọc um, lại có dấu vết thú lớn nằm ngủ, trên tường còn treo rất nhiều thịt heo rừng, gấu đen các loại, cũng có một ít thịt nấu chín ăn thừa, còn có nồi niêu, bếp củi…
Vi Tự Đông nhận định rằng các tiều phu nói nơi này có quái vật là hoàn toàn đúng. Nhân lúc dạ xoa còn chưa trở về, ông liền chặt một cây bách to bằng miệng bát, cắt bỏ cành lá làm thành một cây gậy lớn, lại dùng tượng Phật bằng đá chặn ở cửa ra vào.
Đêm khuya trăng sáng vằng vặc, nửa đêm dạ xoa vác một con hươu trở về, thấy cửa khóa liền tức giận gào thét, dùng đầu đập vào cửa, khiến tượng Phật đá đổ xuống, dạ xoa cũng ngã nhào ra đất. Vi Tự Đông nhân cơ hội cầm cây gậy lớn đập 2 nhát vào đầu dạ xoa, khiến nó lăn ra chết tại chỗ. Sau đó ông nhanh chóng kéo xác dạ xoa vào trong Phật đường, lại đóng cửa lại.
Một lát sau, một con dạ xoa khác cũng trở về, cũng giống như con trước, trở về không thấy dạ xoa kia ra nghênh đón liền tức giận, cũng lớn tiếng gào thét, dùng đầu đập cửa, rồi lại ngã xuống đất. Vi Tự Đông lại dùng gậy đập mạnh vào đầu khiến con này cũng tử vong.
Nhìn cặp dạ xoa đều đã chết, Vi Tự Đông đoán chừng chúng không còn đồng loại nữa, liền đóng cửa nấu thịt hươu ăn. Đến khi trời sáng, ông cắt đầu hai con dạ xoa, cũng cầm theo thịt hươu còn sót lại mang về cho Đoàn tướng quân xem.
Đoàn tướng quân kinh hãi nói: “Ông so ra còn hơn cả vị anh hùng Chu Xử từng diệt trừ ‘tam hại’ trong truyền thuyết”. Sau đó 2 người liền nấu thịt hươu cùng nhau uống rượu vui vẻ. Mọi người ở gần đó nghe tin cũng kéo nhau đến xem thủ cấp của dạ xoa.
Lúc này trong đám người có một đạo sĩ bước tới, bái kiến Vi Tự Đông và nói: “Bần đạo có một chuyện muốn tâm sự với ngài một chút, không biết có được hay không?”. Vi Tự Đông nói: “Ta cả đời thích cứu người giúp đời, ông có việc gì xin mời cứ nói!”.
Đạo sĩ nói: “Bần đạo vẫn luôn thành tâm tu luyện, cũng chuyên tâm luyện chế tiên đan linh dược. Hai, ba năm trước, một vị Thần tiên đã giao cho ta một lò Long Hổ kim đan, ta ở trong sơn động toàn lực luyện đan, tới khi sắp thành lại bị yêu ma mấy lần đến quấy rối, đập lò luyện đan của ta, đan dược cũng thiếu chút nữa là hỏng hết.
Bần đạo vẫn hy vọng tìm được một người dũng mãnh cầm kiếm bảo hộ ở bên ngoài sơn động. Nếu tiên đan có thể luyện thành, ta sẽ phân cho người đó một phần. Không biết tráng sĩ có thể đi cùng ta một chuyến được hay không?”.
Vi Tự Đông hào hứng nói: “Đây cũng là nguyện vọng lớn nhất trong đời của ta!”, sau đó liền mang theo bảo kiếm đi cùng đạo sĩ. Bọn họ đi qua rất nhiều con đường hiểm trở, đi tới đỉnh núi Thái Bạch thì có một hang động đá, đi thêm hơn trăm bước vào bên trong chính là phòng luyện đan của đạo sĩ.
Đạo sĩ nói với Vi Tự Đông: “Canh năm sáng sớm mai, xin hãy cầm bảo kiếm đứng ở cửa động, nếu thấy có quái vật, hãy dùng kiếm chém nó”. Vi Tự Đông nói: “Ta nhớ kỹ rồi!”.
Vi Tự Đông liền núp ở cửa động chờ đợi. Chỉ chốc lát sau quả nhiên có một con rắn lớn dài mấy trượng, mắt vàng răng trắng, cuốn theo sương độc dày đặc đi tới cửa động. Lúc con vật này sắp tiến vào động, Vi Tự Đông liền vung kiếm chém mạnh vào đầu rắn, con rắn lớn bỗng hóa thành một luồng sương mù bay đi.
Uớc chừng thời gian một bữa cơm, cửa động lại xuất hiện một cô nương xinh đẹp, trong tay cầm một bó hoa sen chậm rãi đi tới. Vi Tự Đông lại chém một kiếm, cô gái kia lại hóa thành một đám mây biến mất.
Đến khi trời sắp sáng, lại thấy một đạo sĩ cưỡi tiên hạc dẫn theo rất nhiều đệ tử từ không trung bay đến, nói với Vi Tự Đông: “Yêu ma đã diệt sạch, đệ tử của ta luyện đan nhất định sẽ thành. Hôm nay ta đặc biệt đến kiểm tra xem đan của hắn đã luyện thành hay chưa”.
Đạo sĩ cưỡi hạc bay qua bay lại trên không trung, mãi cho đến khi bình minh mới tiến vào trong động, nói với Vi Tự Đông: “Đan của đệ tử ta đã luyện thành, ta thực sự rất vui mừng”. Vi Tự Đông nghe đạo sĩ cưỡi hạc nói vậy, nghĩ thầm ông ta nhất định là sư phụ của đạo sĩ luyện đan, liền thu hồi bảo kiếm, tiến đến hành lễ.
Chẳng ngờ đạo sĩ kia lại đột nhiên bay vào trong động, tiếp theo lại nghe tiếng lò luyện đan ầm ầm nổ tung, đạo sĩ luyện đan thất thanh kêu khóc. Vi Tự Đông lúc này mới hiểu mình đã bị lừa, đạo sĩ cưỡi hạc kia chính là một yêu quái giảo hoạt biến thành, trong lòng ông vừa hối hận vừa hổ thẹn.
Sau đó, hai người dùng nước suối để rửa sạch nồi luyện đan. Vi Tự Đông trước khi xuống núi đã uống một ít nước suối, nên khuôn mặt ông càng ngày càng trẻ trung. Nghe nói, ông đã tới Nam Nhạc Hành Sơn, nhưng không ai biết tung tích ông ở nơi nào.
Tuệ Tâm (Theo Vision Times)