Báo ứng kỳ lạ: Quả báo tàn khốc lên chính con gái của mình
Trong “Duyệt vi thảo đường bút ký” của Kỷ Hiểu Lam, có nhiều câu chuyện là do chính tác giả từng trải nghiệm, cũng có những câu chuyện được người khác kể lại. Dưới đây là 2 câu chuyện kể về những báo ứng kỳ lạ, là những lời nhắc nhở người đời về nhân quả báo ứng.
Báo ứng lên chính người con gái của mình
Hoắc Tòng Chiêm người huyện Đông Quang kể rằng, có một gia đình giàu có, đứa con gái 5-6 tuổi buổi chiều nọ chạy ra cửa chơi, không may bị người xấu lừa gạt và bắt cóc. Lại qua 5-6 năm sau, kẻ bắt cóc cô bé bị bại lộ, thú nhận năm đó đã dùng thuốc mê dụ cô bé này, và đem bán cho người ta. Cuối cùng quan phủ đã tìm được tung tích của bé gái, gửi thư nhắn cho cha mẹ cô bé đến đón về.
Sau khi về nhà, người nhà xem kỹ trên người cô bé, chỉ thấy chi chít vết thương cào cấu, vết răng cắn, kéo đâm, vết sẹo roi da, bỏng nước sôi, khắp người không chỗ nào không có. Mẹ cô lòng đau như cắt, ôm con khóc suốt mấy ngày trời. Mỗi khi nhắc tới tình cảnh bi thảm của con gái, đều khóc lóc thảm thiết lệ ướt cả quần áo.
Cô con gái kể rằng mình bị bán cho gia đình ấy, bà chủ nhà là người tàn ác không còn chút nhân tâm. Khi đó cô bé tuổi còn nhỏ, đối mặt với người hung ác sát khí kia thì không biết nên làm gì cho phải, cả ngày chỉ biết sợ hãi run rẩy chờ chết mà thôi. Về sau dần lớn lên, càng phải chịu đựng rất nhiều ngược đãi thống khổ, cũng từng nghĩ đến việc tự sát, muốn được chết đi. Có một đêm nọ, mơ thấy một ông lão nói với cô: “Ngươi không nên tự sát, ngươi chỉ cần tiếp tục chịu 2 trận đòn nữa, bị đánh một trăm roi, thì nghiệp báo của ngươi sẽ được trả đủ”.
Quả nhiên có một ngày, cô bị buộc lên cây chịu đòn, vừa mới đánh đủ một trăm roi, quan sai huyện lý đem công văn tới, giải cứu cho cô.
Nguyên lai, mẹ của cô bé này đối đãi với nô tì trong nhà cũng là cực kỳ tàn khốc. Đám nô tì đứng trước mặt bà ta đều khiếp sợ run rẩy, không một ai trên người không có vết thương. Bà chỉ cần liếc mắt nhìn, đám nô tì liền sợ mặt không còn chút máu. Vậy nên báo ứng này lại đổ lên người con gái. Loại báo ứng gián tiếp này thật kỳ lạ, nhưng mà bà ta vẫn không chút tỉnh ngộ và ăn năn hối cải. Về sau, trên cổ bà ta có một vết loét, cuối cùng phát độc mà chết. Con cháu đời sau cũng từ đó mà suy bại.
Hơn nữa, Hoắc Tòng Chiêm còn nói, có một vị phu nhân của viên quan lại nọ, mỗi khi tỳ nữ của bà ta phạm sai lầm, bà cũng không dùng hình phạt đánh đập, mà là bắt các nàng ấy lột sạch quần áo, trần truồng nằm trên mặt đất, nói đây là hình phạt chịu nhục. Về sau vị phu nhân này bị hóa điên, hễ người chăm nom mà có chút sơ sẩy không để ý, bà ta liền cởi sạch y phục của mình mà nhảy múa. Loại báo ứng này cũng rất kỳ lạ.
Khinh nhờn anh trai, tự xấu hổ mà chết
Quách Đại Xuân, Quách Song Quế, Quách Tam Hòe là ba anh em. Quách Tam Hòe thường xuyên bắt nạt hai người anh trai, lại còn đi đến huyện nha cáo kiện vu khống cho hai anh mình.
Có một ngày, hắn trên đường đi cáo kiện trở về, đi qua một ngôi chùa nọ, dừng lại nghỉ ngơi. Chỉ thấy có rất nhiều hòa thượng trang nghiêm đứng trong đại điện, vừa gõ chuông vừa tụng kinh. Có một vị thí chủ trên người tuy mặc y phục mới đẹp, nhưng khuôn mặt lại thê lương rầu rĩ. Các hòa thượng không ngừng tụng kinh, vị thí chủ kia quỳ gối trước tượng Phật mà khóc lóc, nước mắt như mưa, dường như đau khổ không nói nên lời.
Quách Tam Hòe bèn hỏi một vị hòa thượng: “Người này có chuyện gì mà khóc lóc đến thương tâm như vậy?”. Vị hòa thượng nói: “Anh trai của vị thí chủ này bị bệnh nặng khó qua khỏi, nên anh ta đến đây cử hành tế tự, cầu phúc cho anh mình”.
Quách Tam Hòe nghe xong những lời này, ngơ ngác đứng ở đó, một hồi lâu vẫn không nhúc nhích. Bỗng nhiên giống như nổi điên, anh ta dậm chân đấm ngực nói: “Anh em nhà người ta là như vậy ư!”. Hắn cứ lặp đi lặp lại một câu này.
Mọi người thấy Quách Hòe phát điên, bèn đưa hắn về nhà. Sau khi về nhà cũng không chịu ngủ, vẫn dậm chân đấm ngực, không ngừng nhắc đi nhắc lại những lời này, cứ như vậy suốt 3 ngày đêm, không chút dừng lại.
Quách Đại Xuân, Quách Song Quế nhận được tin em trai phát điên, bèn vội vàng đến thăm. Hai người anh cầm tay Tam Hòe, khóc nói: “Em vì sao lại ra nông nỗi này?”.
Quách Tam Hòe đứng ngơ ngác một hồi lâu, đột nhiên ôm lấy hai người anh nói: “Hai anh vốn đối đãi tốt với em như vậy mà!”. Nói xong thì không khỏi đau đớn gào to mấy tiếng, rồi bỗng nhiên buông thõng hai tay ngã xuống rồi cứ thế tắt thở qua đời.
Bảo An, theo renminbao