Chùa Trúc Lâm ở không gian khác
Xưa nay, chúng ta thường được nghe kể về những người tu luyện có phép thần thông quảng đại, thoắt ẩn thoắt hiện… Ngày nay, các nhà khoa học cũng đã tin rằng có tồn tại không gian khác mà mắt thường không thấy được. Những câu chuyện cổ dưới đây, có lẽ cũng là một gợi mở cho chúng ta về điều này.
Trong “Tây Du Ký” có một tình tiết rằng: Khi Tôn Ngộ Không bái Bồ Đề Lão Tổ làm thầy, trong Đạo quán người qua kẻ lại tấp nập, khói hương nghi ngút, ngoài ra Bồ Đề Lão Tổ cũng có một nhóm đệ tử. Đến khi Tôn Ngộ Không đến bái kiến Bồ Đề Lão Tổ lần nữa, thì thấy toàn bộ Đạo quán từ lâu đã không tu sửa, cũng không có người sinh sống.
Bồ Đề Lão Tổ thần thông quảng đại đó rốt cuộc đã đi đâu rồi? Đối với con người ngày nay mà nói quả thật là một ẩn đố. Trong rất nhiều cổ thư khác cũng đều có những ghi chép tương tự.
Trong “Ngọc Đường Nhàn Thoại” có ghi chép một chuyện cũng rất thú vị. Trong những năm Thiên Phúc dưới triều nhà Tấn, viên ngoại Triệu Chu kể lại rằng, gần đây có tăng nhân từ Tương Châu đến kinh thành, nói với ông: “Bần tăng cùng nghỉ hè với một tăng nhân tên Pháp Bổn ở Thiền viện Tương Châu, sớm chiều ở chung với nhau, cả hai cảm thấy rất hợp nhau. Pháp Bổn thường nói: ‘Bần đạo làm sư trụ trì ở chùa Trúc Lâm trong núi Tây Sơn vùng Tương Châu, trước chùa có cột đá. Ngày kia nếu như có thời gian thì mời ông ghé qua chơi'”.
Vị tăng nhân này cứ mãi ghi nhớ lời của Pháp Bổn, bèn đi Tương Châu tìm kiếm viếng thăm Pháp Bổn.
Vị tăng nhân này đi đến thôn làng dưới núi Tây Sơn vùng Tương Châu, tá túc trong một ngôi chùa. Ông hỏi tăng nhân nơi đó là đi đến chùa Trúc lâm còn bao xa nữa. Tăng nhân trong chùa chỉ về phía ngọn núi trơ trọi ở đằng xa ngay trước mặt nói: “Nơi đó chính là chùa Trúc Lâm. Từ xưa đến nay, đời đời tương truyền rằng nơi đó là nơi ở của Thánh Hiền. Nhưng bây giờ chỉ còn lưu lại tên gọi chùa Trúc Lâm, chứ không có phòng xá chùa chiền gì nữa”. Vị tăng nhân này không khỏi cảm thấy hoài nghi.
Hôm sau, trời vừa sáng vị tăng nhân liền đi đến ngôi chùa. Đi vào trong rừng trúc, quả nhiên nhìn thấy có một cột đá, nhưng ngoài cột đá ra, không còn thấy dấu hiệu gì để có thể tìm kiếm nữa. Vị tăng nhân bèn nhớ lại, trước khi từ biệt Pháp Bổn đã nói rằng chỉ cần gõ vào cột đá là có thể gặp được ông. Thế là vị hòa thượng bèn dùng cây tích trượng trong tay gõ vào cột đá mấy lần. Ngay lập tức mưa gió nổi lên, trời tối đen như mực, ngay trong gang tấc không còn nhìn thấy gì nữa. Một lúc sau trời lại trở nên sáng sủa, quang cảnh trước mắt đổi mới hoàn toàn, chỉ thấy lầu gác ngay ngắn hai bên, còn bản thân đang đứng ngay trước cửa chùa.
Một lúc sau, Pháp Bổn từ trong chùa đi ra, hai người gặp mặt vô cùng vui mừng, lại nói về những chuyện trước kia khi cùng sống ở Tương Châu. Sau đó Pháp Bổn dẫn vị tăng nhân này đi qua tầng tầng cánh cổng, đi đến đại điện, tham kiến lão tiền bối của Pháp Bổn. Lão tiền bối hỏi Pháp Bổn vì sao lại dẫn vị tăng nhân này đến, Pháp Bổn nói: “Trước kia khi nghỉ hè ở Tương Châu, con đã mời ông ấy đến nơi này, vậy nên ông ấy mới đến đây”. Lão tiền bối nói: “Sau khi mời người ta ăn cơm xong rồi thì tiễn người ta về. Ở đây không có chỗ dành cho ông ấy”.
Sau khi ăn cơm xong, Pháp Bổn tiễn vị hòa thượng ra khỏi cửa chùa, hai người từ biệt nhau. Vị hòa thượng vừa mới từ biệt Pháp Bổn, thì nhìn thấy trước mắt tối đen, không biết nên phải đi đâu. Chỉ trong nháy mắt, ông đã đứng ở bên cạnh cột đá trong rừng trúc, tất cả quang cảnh nhìn thấy lúc nãy giờ đã không còn thấy đâu nữa.
Tiểu Thiện, dịch từ epochtimes.com