Vì sao tiên đan của Thần tiên, người thường ăn vào có khi sẽ mất mạng?
Triều đại nhà Đường có một cao nhân, ông đã luyện được tiên dược có khả năng làm cho cá chết sống lại. Nhưng vì sao đối với người phàm tục, uống tiên đan thần dược vào lại khó có thể giữ được tính mạng?
Vị khách vân du đạo thật cao siêu, có thể biến cá chết thành cá sống
Có một người tên là Thạch Mân, không biết từ nơi nào đến, ông lưu lạc giang hồ đã nhiều năm. Đạo thuật của ông vô cùng huyền diệu, thâm sâu khó lường.
Năm Trường Khánh triều đại nhà Đường, Thạch Mân đi đến quận Uyển Lăng. Tại đây có một người đàn ông tên Lôi Sinh, từng làm thuộc cấp ở Uyển Lăng. Một ngày, Lôi Sinh cùng mấy người bạn tụ hội ở phủ phía Nam quận để uống rượu, Thạch Mân cũng ở trong đó.
Video: Ly kỳ chuyện Tôn Tẫn đắc Đạo thành tiên
Người nhà Lôi gia dùng lưới bắt được một con cá dài mấy thước, liền mang đến phủ nấu ăn. Hôm đó, Lôi Sinh cùng khách khứa đều say mèm. Đa số những vị khách đều đã rời đi, duy chỉ có Thạch Mân còn ở lại ở trong phủ của Lôi gia.
Lúc đó đang là giữa mùa hè nóng bức, nên vừa qua ngày hôm sau, con cá kia đã bốc mùi không thể ăn được nữa rồi.
Người hầu định mang cá vứt đi, Thạch Mân liền nói: “Con cá này dù đã thối nát rồi, nhưng tôi có thuốc có thể làm cho nó sống lại, đâu cần mang nó vứt đi như thế?”
Lôi Sinh cười nói: “Tiên sinh lại nói bừa rồi! Dù cho có thuốc gì đi nữa, sao có thể làm cho con cá này sống lại được?”. Thạch Mân nói: “Vậy ngài hãy thử xem nó sống lại như thế nào nhé!”
Thạch Mân lấy từ trong áo ra một cái túi nhỏ, trong túi chỉ có vài viên thuốc, ông đổ thuốc lên thân con cá kia. Chỉ một lát sau, con cá kia lại tươi như lúc ban đầu, rồi con cá bắt đầu cử động.
Tiên dược không trị được bệnh của phàm phu
Lôi Sinh cảm thấy thật kinh dị, mới bái tạ Thạch Mân mà nói: “Đạo thuật của tiên sinh có thể nói là Thần tiên rồi! Chúng tôi là người trần mắt thịt, so với tiên sinh thật giống như cá trích ở trong giếng và chim bay trên trời, chúng tôi sao có thể cùng ngài bầu bạn được đây?”
Lôi Sinh bị bệnh nhiều năm, vì vậy muốn xin đan dược của Thạch Mân để trị bệnh, chỉ mong có thể giảm bớt được chút đau đớn.
Thạch Mân không đồng ý, hơn nữa còn nói: “Đan dược của tôi vô cùng thanh khiết, ngài là người thế tục, không biết tiết chế, phóng túng dục vọng. Phủ tạng trong cơ thể chứa đầy tanh nồng.
Dù cho có lấy được đan dược của tôi, ăn vào bụng rồi, như vậy khí bẩn ở trong phủ tạng và thuốc sẽ công kích lẫn nhau, giống như nước và lửa giao chiến, tính mạng của ngài khó mà giữ được, nên nhất định không thể dùng được”.
Thạch Mân cảm khái mà nói: “Thần tiên không khó tu thành, chỉ là mọi người cứ bị lưu luyến nơi trần tục, như cá chậu chim lồng, vậy sao có thể tu thành Thần tiên đây?”
Con người thường cho rằng có tiên đan thần dược rồi là có thể trường sinh bất lão, có thể trị được hết bệnh tật. Nhưng đâu biết, mọi thứ đều có tiêu chuẩn của nó, muốn trị được bệnh nhất định phải phù hợp với tiêu chuẩn của tầng thứ cao, hoặc ít nhất phải là người thiện lương, tâm tính tốt.
Ngoài ra, bệnh tật, bất hạnh… theo Phật gia đều là do nghiệp lực tích tụ mà thành, chịu khổ chịu nạn chính là cách thức tốt nhất để tiêu trừ nghiệp lực. Bởi vậy, dù là Thần tiên đi chăng nữa cũng không thể tùy tiện giúp người khác tiêu trừ đi khổ nạn được, làm thế sẽ gây rối loạn những an bài của Thần, cũng trái với quy luật vũ trụ, chính là nhân quả.
Chân Chân biên dịch