Thiện ác hữu báo: Mê muội lừa gạt người khác gây tổn phúc tận thọ
Cổ nhân cho rằng con người làm việc gì cũng đều có nhân quả báo ứng. Dưới đây là câu chuyện về một cử nhân chỉ vì mê muội chiếm đoạt tiền tài của người khác mà làm tổn hại đến thọ mệnh của chính mình.
Vào thời nhà Thanh, tri phủ huyện Mông Hóa ở Vân Nam tên là Tào Ngũ Tập là người Vô Tích, con trai ông là Tào Mỗ, là cử nhân khoa hiếu liêm năm Canh Ngọ thời Càn Long, cũng là môn sinh của tuần phủ Giang Tô Trang Tư Phố.
Năm Càn Long thứ 21, ở Vô Tích xảy ra trận đại ôn dịch. Có một người tên Hoa ở đây muốn làm việc thiện nên đã quyên góp mấy bức tranh cổ của gia đình. Ông đưa tranh nhờ Tào Mỗ đi bán, dặn dò rằng: “Anh cố gắng đổi lấy tám trăm lượng bạc rồi dùng tiền đó để lo mai táng cho người bị bệnh chết”.
Tào Mỗ đem tranh đến Trang Gia ở Tô Châu cho Trang Tư Phố xem. Trang Tư Phố nghe thấy Tào Mỗ nói là bán tranh lấy tiền để làm việc thiện thì vô cùng cảm kích, hơn nữa chất lượng của tranh cũng rất tốt nên liền đưa cho anh tám trăm lượng bạc. Tào sau khi trở về Vô Tích lại chỉ đưa cho Hoa tám mươi lượng bạc nói: “Tranh của ngươi chỉ bán được từng này tiền thôi”.
Hoa không có cách nào khác, đành đi mua mấy cái tiểu, rồi chôn cất những bộ xương khô, còn những thi thể khác thì không có đủ tiền để mua quan tài mai táng.
Không lâu sau, Tào Mỗ đột nhiên ngã bệnh rồi qua đời. Tào Ngũ Tập mất đi người con trai duy nhất thì vô cùng đau khổ, ông cố gắng kìm nén nỗi đau, viết một bức điếu văn cho Đông Nhạc Thần rằng: “Tôi cả đời làm quan thanh liêm mẫu mực, con trai cũng không có tội tình gì, không nên gặp phải báo ứng như vậy!”
Sau đó ông về nhà đi ngủ, trong giấc mơ liền gặp một người mặc áo xanh mang theo lệnh bài của Đông Nhạc Thần, gọi ông đến nói chuyện. Tào Ngũ Tập liền đi theo người đó đến một cửa điện lớn, Đông Nhạc Thần tiến đến và nói: “Ông là một vị quan tốt, điều này không sai, nhưng con trai ông gần đây đã làm việc xấu, lấy đi tiền tài, cướp đi phúc lành của người khác, khiến cho hàng nghìn người phải phơi xương nơi đồng không mông quạnh! Nếu ông không tin thì hãy về mở chiếc hòm trong thư phòng con trai ông mà xem!”
Nói xong, Đông Nhạc Thần sai người dẫn một phạm nhân bị đeo xích vào, Tào Ngũ Tập nhận ra đó chính là con trai mình. Ông ôm lấy con trai mà khóc lóc thảm thiết rồi đột nhiên giật mình tỉnh giấc.
Ông vội vã đến thư phòng của con trai mở hòm ra xem, phát hiện ra trong hòm có hơn bảy trăm lượng bạc trắng, hỏi gia nhân thì biết đây là tiền mà con trai ông bán tranh có được, việc này ngay cả con dâu cũng không biết. Tào Ngũ Tập hiểu ra là con trai mình bị báo ứng, nên từ đó không còn quá đau khổ và nhắc đến việc của con trai nữa.
***
Của cải vật chất là thứ sinh không mang đến, chết không mang theo, còn sức khỏe và sinh mệnh thì không có danh lợi và tiền tài nào có thể đổi được. Mê muội lừa gạt, chiếm đoạt tiền tài người khác một cách phi lý phi pháp là tự làm tổn hại đến phúc phận của bản thân. Phúc lộc thọ cũng theo đó mà giảm đi, khi báo ứng đến thì tiền tài chiếm đoạt được chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Những người chỉ biết đến tư lợi cá nhân, bất chấp thiên lý, tính toán đi tính toán lại thì cuối cùng cũng đã tự tính mình vào trong đó. Hãy làm việc theo lương tâm, đạo đức, bởi tất cả phúc phận, phúc lành đều đến theo những việc làm tốt trong đời.
Theo Minh Huệ