Quà tặng tâm hồn: Chuyện về người đàn ông nhập cư nước Đức
Đôi khi chỉ một câu chuyện bất chợt xảy ra bên đường với một con người hoàn toàn lạ lẫm, nhưng thử ngẫm lại, có khi nó còn hơn cả một bài học mà bạn phải bỏ tiền ra để học tại trường.
Bài học về cuộc sống, đó là thứ mà sẽ chẳng ai có thể dạy cho bạn nếu không được tận mắt chứng kiến và được nó truyền nguồn cảm hứng cho chính mình.
Cũng giống như câu chuyện của một bạn du học sinh tại Pháp đã học được và muốn chia sẻ ngay sau đây.
“Câu chuyện về một người nhập cư nước Đức…”
Sau học kỳ 1 ở thủ đô châu Âu Strasbourg tại Pháp, và học kỳ 2 tại thành phố sinh viên Göttingen nằm ở trung tâm nước Đức, tôi xách ba lô và “Bắc tiến” đến Thuỵ Điển cho kỳ học thứ 3. Một vali to gần 30kg và 1 vali nhỏ 12kg rồi 1 ba lô nặng trên vai là ác mộng trong suốt chuyến đi xe buýt đường dài từ Hambourg tới Stockholm.
Tôi đi tàu từ Göttingen đến Strasbourg mà không cần bê vác vì hành khách trên xe đều nhiệt tình giúp đỡ ngay cả khi tôi chưa cất lời đề nghị. Khi xuống tàu tại Hambourg, trong lúc loay hoay tìm thang máy thì tôi mới phát hiện, vali to bỗng dưng khó kéo bởi 2 bánh xe đã hỏng lúc nào không hay.
Tôi chỉ còn cách là đẩy vali to mà không kéo cho nhanh và đỡ mệt. Trước mặt tôi là thang cuốn, chỉ vài chục giây là lên đến tầng 2 rồi tôi sẽ phải đi bộ tiếp tìm bến xe buýt.
Nhưng đi thang cuốn sẽ là mạo hiểm, vì với 2 vali không cân xứng, tôi có thể ngã bất cứ lúc nào nếu vali to bị lọt xuống bậc dưới, và nếu tôi ngã, thì hiệu ứng domino có thể làm những hành khách đi sau gặp nạn.
Bất chợt, tôi hỏi 1 nhân viên an ninh tại nhà ga: “Xin lỗi bác, cháu muốn hỏi thang máy ở chỗ nào ạ?”
“Ở đằng kia, bên tay trái” – bác nhân viên an ninh chừng 50 tuổi trả lời.
Tôi định đẩy vali to và kéo vali nhỏ đi thang máy sau khi cảm ơn bác thì bác nói: “Để bác giúp cháu đi luôn thang cuốn này cho nhanh”.
Tôi ái ngại vì vali của tôi vừa to vừa nặng, nhưng bác ra hiệu: “Không sao đâu”.
Thế rồi bác kéo giúp tôi chiếc vali to. Khi lên đến nơi tôi cám ơn rối rít rồi nhanh chóng đi về phía bến xe buýt.
Tôi khệ nệ đẩy vali được 1 quãng chừng 100m thì bác chạy tới, vỗ vai: “Này cháu, sao cháu không kéo mà cứ đẩy thế?”
Tôi thật thà trả lời: “Dạ, cháu biết là phải kéo, nhưng bánh xe va li hỏng mất rồi”.
Bác nhìn vali một hồi, rồi hỏi tôi: “Cháu đi đâu?”
Cháu đi đến bến xe buýt đường dài để bắt xe đến Stockholm, nhưng cũng không vội ạ, còn 1 tiếng nữa xe mới đến.
Không một chút suy nghĩ, bác quay ra nói với đồng nghiệp, rằng bác cần phải đi vài phút để giúp tôi. Và bác dẫn tôi ra bến xe buýt cách đó 500m.
Bác giúp tôi tìm nơi xe sẽ đậu, rồi nhanh chóng đi về nhà ga.
Tôi vẫn kịp níu bác lại để nói lời cảm ơn:
“Cháu cảm ơn bác nhiều lắm, bác tốt quá ạ. Thực ra bác không cần phải làm như vậy. Cháu cũng biết bác đang trong ca làm việc ở nhà ga mà”.
Bác cười hiền từ rồi chỉ vào dòng chữ trên áo: Sicherheit (an ninh).
“Cháu hiểu chữ này phải không? Bác làm nhiệm vụ an ninh, tức là đảm bảo cho hành khách được an toàn. Nếu bác biết chắc hành khách sẽ gặp rủi ro với cái vali như thế này, làm sao bác yên tâm được? Thế cho nên giúp cháu cũng là nhiệm vụ của bác”.
Tôi tiếp lời:
“Cháu hiểu. Nhưng cháu phải cảm ơn bác. Cháu đã ở châu Âu một thời gian và cháu biết, không phải ai cũng làm việc chu đáo, không phải ai cũng hết lòng vì nhiệm vụ như bác đâu”.
Bác từ tốn đáp lại:
“Bác là người nhập cư 20 năm nay, bác vốn là người Thổ Nhĩ Kỳ. Khi bác đến, nước Đức đã không đuổi bác đi, cho bác cơ hội làm việc và cũng đối xử tốt với bác. Nên giờ đây, bác chỉ còn cách cảm ơn nước Đức bằng việc hoàn thành công việc của mình. Giờ bác phải đi đây. Không thể để đồng nghiệp làm thay bác nhiều việc khác được”.
Mắt tôi đã ươn ướt. Không phải vì xa nước Đức mà còn vì vừa gặp được 1 tấm lòng nhân hậu đáng khâm phục. Chỉ cần mỗi người tận tâm tận trách trong công việc thì cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn biết mấy.
Theo Kenh14