Cô gái phong trần gạt người, sau khi tự sát phải chịu nhục hình nơi địa ngục
Tác giả có bút danh “Phong trần” này, ông là một người có thể nhớ được tiền kiếp, kiếp trước của ông là một người phụ nữ. Nay ông đem câu chuyện kiếp trước này viết ra cùng chia sẻ với mọi người.
“Phong trần” từ nhỏ trí nhớ đã rất tốt, những chuyện xảy ra trong nhà khi chỉ mới có một, hai tuổi, ví như khi nằm ngủ trong nôi nhìn thấy mẹ tiêm thuốc cho người bố đang bị bệnh hen suyễn, bản thân mình khi chập chững tập đi đã bị bầy ngỗng đuổi ra sao… đến nay vẫn còn có thể nhớ mang máng.
Có những lúc trong đầu xuất hiện một số hình ảnh kỳ quặc, là cảnh tượng của một kỹ nữ lầu xanh đang chịu khổ hình trong chốn địa ngục. “Phong trần” kể lại chuyện này với bố mẹ, bố mẹ cho rằng là do trẻ con nói lung tung, nên cũng không để tâm.
Năm “Phong trần” lên 6 tuổi, những hình ảnh từng hiện lên đan xen, không cách nào xâu chuỗi lại được, cuối cùng đã có thể hệ thống lại, trở thành một cảnh tượng hết sức rõ ràng.
Dưới đây là hồi ức về tiền kiếp của “phong trần” được tác giả kể lại…
Tôi đời trước là một cô gái phong trần, thường mặc trang phục phụng tiên, thích nghe ca tử hí (một loại ca kịch ở Đài Loan và Phúc Kiến), nhưng không rõ cụ thể là vào năm nào. Vì lúc nhỏ gia cảnh bần hàn, đành phải đến làm nữ đầu bếp cho một hộ gia đình giàu có. Bởi tôi có nhan sắc, sau đó đã bị ông chủ vừa già vừa xấu làm nhục, cuối cùng vận mệnh đưa đẩy đến chốn lầu xanh mua vui bán rẻ nụ cười. Vợ chồng ông chủ lầu xanh và a hoàn trong nhà đều rất tốt với tôi.
Năm đó tôi rất trẻ, lợi dụng sắc đẹp đã dối gạt được rất nhiều người, lại cũng từng bị nhiều người lừa gạt, cuối cùng tôi bị một tên sở khanh gạt đến chẳng còn lại gì, người tiền đều mất sạch. Vì không chịu đựng nỗi cái cảm giác đau khổ này, trong lòng tôi nảy sinh tâm oán hận, muốn báo thù. Cuối cùng uất ức quá, không cam tâm đã treo cổ tự tử ở ngay trong phòng của mình.
Sau khi nhục thân chết đi, linh hồn của tôi đi đến một con đường âm u rộng lớn. Khắp nơi đều là nam nữ già trẻ, sắc mặt đều rất nặng nề u ám, nhưng mỗi người lại đều tự đi trên một con đường dường như đã được sắp đặt sẵn trước đó. Tôi cảm thấy như có một luồng sức mạnh vô hình đang đẩy đám người đi thẳng về phía trước. Sau khi đi được một hồi, đến một ngã rẽ thì tách nhau ra.
Tôi và một nhóm người khác cùng đi đến bên một vách núi có cây cầu chật hẹp (người đời gọi đây là cầu Nại Hà). Nơi đây tối tăm lạnh lẽo, tiếng gào khóc khắp nơi, từng luồng từng luống gió tanh hôi và mùi máu tanh xông thẳng vào mũi. Rất nhiều người từ trên mặt cầu tối đen trơn trượt rơi xuống…
Tôi không muốn đi, nhưng lại không tự chủ được mà bước lên trên đó. Đi chưa được bao xa liền rơi xuống. Đó là một cái hố sâu cực kỳ rộng lớn, không có biên, cũng không có bờ, bên trong hố tràn ngập các loại rắn lớn nhỏ đủ loại màu sắc và có gai nhọn, những con rắn đó nhiều đến mức không thể tính đếm, chúng không ngừng lao đến tấn công tôi. Sau đó tôi lại nhận thấy trong hố sâu có rất nhiều người, nhưng lại không nhìn thấy được đầu của họ, bởi vì mỗi một người đều giống như tôi, nhanh chóng bị bầy rắn bao vây nhấn chìm.
Những con rắn đó không ngừng đi xuyên qua bên trong thân thể tôi giống như con cá chạch đi xuyên qua đậu phụ vậy, máu chảy không ngừng. Thân thể tôi giống như bị quả bom làm cho nổ tung thành từng mảnh, cảm thấy đau đớn tột cùng. Một lúc sau da thịt phục hồi trở lại, nỗi đau khổ vô biên này lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác. Lúc này, tôi mới biết nơi đây chính là địa ngục.
Tôi một lòng chỉ muốn mau chóng rời khỏi thung lũng này, tôi mơ hồ nghe thấy rất nhiều người đang kêu la đau đớn, âm thanh rất yếu ớt. Khó khăn lắm, cuối cùng tôi đã rời khỏi đó. Nhưng mà sau khi thoát ra, rồi đến bên vách đá thì khổ hình trong địa ngục vẫn chưa phải đã đến hồi kết thúc.
Sau khi rời khỏi thung lũng, tôi bỗng nhiên nhìn thấy hình tượng của một vị Thần, cao lớn hơn người bình thường, khoác đạo bào màu xám, tướng mạo vô cùng trang nghiêm, không hề giống với tượng Thần nơi cõi người. Ngài không mở miệng, không dùng ngôn ngữ bình thường, mà thông qua cảm ứng tâm linh, cho tôi biết: Bởi tôi không tin Thần Phật, không kính trọng cha mẹ, nói dối, lừa gạt, theo nghề lầu xanh bán nụ cười, và lợi dụng sắc đẹp lừa gạt một người đàn ông nào đó đến chết, phạm đủ các loại ác nghiệp, vậy nên mới đến nơi này chịu khổ. Ngài còn bảo tôi sau khi chịu phạt xong rồi, nhất định phải cố gắng tu hành.
Lúc này tôi vẫn không có bất kỳ tâm hổ thẹn và phản tỉnh nào, luôn cho rằng bản thân mình không sai, người khác cũng dối gạt tôi như vậy, đẩy tôi đến chỗ chết, khiến tôi ôm hận treo cổ và bị bầy rắn cắn xé, trong lòng vẫn chứa đầy oán hận. Vị Thần đó dần dần biến mất.
Sau khi vị Thần rời đi, tôi bị một tên quỷ sai da dẻ vàng vọt như mắc bệnh lao đuổi chạy lên một ngọn núi cao. Mặt đường gồ ghề nghiêng ngả rất khó đi, khi bị ngã mới thấy vô số các loại dụng cụ sắc nhọn giống như cái khoan, con dao, cái dùi đột nhiên từ mặt đất nhô lên, lớn nhỏ đủ kiểu.
Chỉ cần tôi hễ ngã xuống, những vật dụng cụ sắc nhọn này trong chớp mắt liền nhô ra, giống như bàn đinh từ dưới đâm lên xuyên qua khắp người tôi, tức thì máu rơi thịt nát, máu chảy không ngừng. Đau đến nỗi tôi vừa mới ngất đi, da thịt lại lành lặn trở lại, lại tiếp tục bị dày vò và đau đớn nhưu vậy, cứ thế không ngừng nghỉ…
Sau khi đi qua ngọn núi cao, tôi bị đẩy vào trong một cối đá rất lớn, xoay mãi không ngừng. Tôi sợ bị nghiền nát, nhưng lại không tìm được một khe hở nào để ẩn náu, đành phải chịu đựng bên trong cối xay, từng tấc từng tấc da thịt bị nghiền nát rồi lại phục hồi trở lại. Tôi nghe thấy tiếng quỷ khóc không ngừng, thật khiến người ta không lạnh mà run.
Không lâu sau, tôi lại bị trói trên cây cột đồng thiêu cháy, mùi khét lan ra bốn phía, da thịt nát nhừ, thần thức không rõ, mãi đến khi mỗi một tấc da thịt nát vụn hết.
Sau đó, tôi lại bị trói trên một cây cột đồng lớn khác, quỷ sai dùng móc câu sắc bén móc lưỡi của tôi ra, mãi đến khi cuống lưỡi của tôi bị kéo đứt mới thôi.
Tiếp đó tôi lại bị ném vào vạc dầu đang sôi sùng sục, thân thể bị bỏng cháy đến không ngừng lăn lộn, sưng phồng giống như mỡ heo rán. Tôi cảm thấy thân thể đau đớn giống như bị một quả bom nổ tung thành từng mảnh. Cứ như vậy, không ngừng lặp lại loại thống khổ tột cùng đó, tôi cầu chết cũng không được.
Sau khi được thả từ trong vạc dầu ra, tôi và một nhóm người cùng nặn viên bi đất, giống như làm lao dịch. Có người vì đất quá khô nên không thể nặn thành hình được, có cái lớn, có cái nhỏ, hình dạng và số lượng không đều, sau khi hoàn thành thì bỏ vào trong bình hồ lô của từng người.
Bởi chưa từng được ăn uống, mỗi một người đều vừa đói vừa mệt, đi đến một nơi giống như khu cứu trợ thiên tai, sau khi giao nộp bình hồ lô, nhận được một bát canh đặc màu trắng vừa hôi vừa tanh. Lúc này tôi cảm thấy có chỗ kỳ quặc trong chuyện này, vậy nên đã không uống bát canh đó. (Đây chính là canh Mạnh Bà cho người ta uống trước khi đi chuyển sinh để quên đi kiếp sống trước).
Đầu thai theo ý nguyện của bản thân mình
Sau khi trải qua các loại khổ hình trong địa ngục, tội nghiệp đời trước của “phong trần” đã tiêu đi không ít, được đưa đi chuyển sinh, dưới đây chính là sự tình xảy ra ngay một khắc trước khi cô chuyển sinh:
Tôi được đưa đến trước mặt người chấp pháp nào đó, người này mắt to mày rậm, không giận mà uy. Ông cũng dùng phương thức trao đổi tâm linh nói cho tôi biết: tôi sắp phải đến thế gian con người chuyển sinh thành phụ nữ. Và căn dặn tôi tuyệt đối đừng có lừa gạt người nữa, cần phải làm nhiều việc thiện, tích nhiều công đức.
Nghe xong, trong lòng tôi mang hết bao nhiêu nỗi bất bình khiếu nại về một loạt những chuyện đau khổ và bất công mà bản thân tôi đã gặp phải trong đời trước, cho đến lý do tôi không muốn làm phụ nữ mà muốn được làm đàn ông để dễ báo thù. Người chấp pháp đó rất kinh ngạc tại sao tôi còn có thể nhớ được những chuyện này, nhưng mà sau đó vẫn bảo tôi đi xếp hàng, đồng thời phát cho mỗi người một thẻ bài mã số có màu sắc, tôi nhận được thẻ bài màu đỏ. Sau khi mọi người cầm thẻ bài, mỗi người tự mình đến xếp hàng ở trước cửa có màu sắc tương đồng để chờ đầu thai.
Lúc này, tôi nghe thấy sai dịch bên cạnh đang bàn luận: thẻ màu đỏ là nữ giới, màu xanh da trời là nam giới, màu xanh lá cây là con vịt, màu tím là … lần lượt đại biểu cho các loại sinh vật và động vật khác nhau. Bởi tôi không muốn làm phụ nữ, vậy nên nhân lúc người ở hàng bên cạnh không chú ý, tôi đã giật lấy tấm thẻ màu xanh da trời của anh ta, lại ném thẻ màu đỏ của mình cho anh ta. Quỷ sai đuổi theo đến nơi, tôi chạy như bay đến cánh cửa màu xanh rồi nhảy xuống.
Đi đến một nơi có rất nhiều ngôi nhà. Lúc đó là đêm khuya, có nhà trước cửa có đèn, có nhà thì không có. Tôi cầm theo tấm thẻ có số ký hiệu giống như mật mã, tìm đúng số cửa, đi vào, đầu thai trở thành đàn ông trong kiếp sống này.
Tự mình chọn giới tính đầu thai cũng không tránh khỏi oan gia ngõ hẹp
Kiếp sống này, khi tôi học trường chuyên khoa, người bạn gái đầu tiên mà tôi quen chính là tên sở khanh đời trước đã khiến tôi treo cổ tự tử. Lần đầu gặp mặt, hai người đều cảm thấy rất là quen thuộc, dường như đều đã quen biết rất lâu. Dần dần, hình ảnh đời trước của hai người càng lúc càng rõ ràng trước mắt tôi, cuối cùng bởi bố mẹ phản đối, hơn nữa bản thân tôi cũng không muốn tiếp tục mối duyên nợ xưa nên đã chia tay.
Vợ chồng ông chủ thanh lâu đời trước nay đã trở thành bố mẹ tôi, còn người đàn ông đời trước bị tôi lừa gạt hại chết đời này đã trở thành vợ của tôi. Lúc vừa mới quen, cảm thấy rất quen thuộc, nhưng vẫn không hợp nhau, bởi vì đời trước vốn đã không yêu cô ấy, đến nay trong lòng vẫn thường hay vô duyên vô cớ mà chê bai cô ấy. Cô ấy cũng luôn mang theo tâm thái oán hận đối với tôi, và rất xa lánh người bên nhà tôi. Hai người thường hay dùng chiến tranh lạnh để mà hành hạ lẫn nhau, tuy tôi đã kiếm rất nhiều tiền cho cô ấy, nhưng cô ấy trước sau vẫn không thấy hài lòng.
Người ta tất nhiên sẽ không hài lòng, cũng sẽ không cảm kích, đời trước tôi đã lừa gạt tiền tài người ta, hại chết tính mệnh của người ta, vậy nên đời này chính là phải trả nợ, hơn nữa còn phải hoàn trả gấp đôi! Thử hỏi người ta làm sao có thể vừa lòng đây?
Giữ gìn sự lương thiện chính là xa rời khỏi địa ngục
Bởi vì đời trước treo cổ tự sát, vậy nên đời này “phong trần” không dám mặc những chiếc áo có cổ áo, bởi ông rất sợ cái cảm giác đau khổ bóp nghẹt cổ họng tái diễn lần nữa. Lại bởi đời trước đã từng làm nữ đầu bếp, nên đời này tuy chuyển sinh thành đàn ông, nhưng tài nghệ nấu ăn của ông cũng không thua kém những nữ đầu bếp chuyên nghiệp. Bởi đã từng chịu cái khổ bị ném vào vạc dầu, vậy nên “phong trần” đời này rất là sợ nóng chứ không sợ lạnh. Đời này ông chỉ cần nhìn thấy cối đá chuyển động, trong lòng sẽ thấy sợ hãi, khắp người đều nổi cả da gà, điều này có liên quan với những trải nghiệm trong địa ngục ở đời trước.
Bởi không uống canh Mạnh Bà để quên đi ký ức của đời trước, vậy nên chuyện “phong trần” tự sát trong đời trước, sau đó xuống địa ngục chịu tội vẫn cứ rõ ràng mồn một giống như vừa mới xảy ra ngày hôm qua vậy. Điều này khiến ông hiểu được rằng người thân dù cho là họ hàng xa trong kiếp này đều là có quan hệ nhân duyên cả.
***
Những trải nghiệm như vậy, những câu chuyện lịch sử như vậy, mỗi người chúng ta cũng đều đã từng nghe qua, xem qua rất nhiều rồi. Thật ra xem nhiều hay xem ít cũng không quan trọng, điều quan trọng là có thể từ trong đó mà nhìn lại bản thân mình, nhắc nhở bản thân mình, thay đổi bản thân mình. Địa ngục thật sự rất đáng sợ, nhưng chỉ cần duy trì thiện niệm và lương tri, một lòng tinh tấn tu hành thì có thể rời xa khỏi nó.
Tiểu Thiện biên dịch