Con người chết phải chăng giống như ngọn đèn đã tắt?
Con người ngày nay, khi nghe câu “Trên đầu 3 thước có thần linh”, hoặc những vấn đề liên quan đến luân hồi chuyển kiếp, thì đều cho đó là mê tín. Họ thường cho rằng con người một khi chết thì như ngọn đèn đã tắt. Sự thật có đúng như vậy?
Đời người có 4 câu hỏi lớn: Ta vốn là ai? Ta từ đâu tới? Chết rồi sẽ đi về đâu? Phải chăng luật nhân quả là có thật, thiện có thiện báo, ác có ác báo?
Kiếp luân hồi là ngôi nhà chung của nhân loại, thoạt nghĩ kiếp luân hồi là chuyện cao siêu trong Phật Pháp, tuy nhiên đây được coi là vòng xoay trong muôn loài dù được thừa nhận hay không, thuyết luân hồi là sự hiển nhiên có thực trong cuộc sống. Dưới đây là một câu chuyện có thật được ghi chép lại, cho ta một cái nhìn khác đi về thế giới ta đang sống.
***
Vào một ngày mùa đông những năm 80, dượng của tôi có ý định mua rơm rạ. Ông ngoại nghe vậy vội vàng đánh xe ngựa đến nhà người bạn ở bên kia sông để mua rơm.
Vừa đến đầu cầu thì có một người phụ nữ muốn đi nhờ xe, ông ngoại đã mời cô ta lên xe. Người phụ nữ hỏi ông ngoại đi đâu, ông ngoại nói rằng mình đang đến nhà họ Lục ở bên kia sông để mua rơm rạ.
Người phụ nữ nói: “Vậy chú đến nhà cháu mua đi, nhà cháu cũng có rơm định bán”.
Sau đó cô ta nói cho ông ngoại biết tên của chồng mình, nói rằng chồng cô ấy là kế toán đại đội, nhà cô ở đầu phố, còn miêu tả cửa nhà trông như thế nào, nói rất rõ ràng rành mạch.
Người phụ nữ này còn nói: “Chú là người tâm tính tốt, có thể sống được mấy năm nữa”.
Lúc đi đến đầu thôn, ông ngoại quay đầu lại nhìn thì không thấy cô gái đó đâu nữa. Ông rất khó chịu: “Người này sao không nói một tiếng nào đã đi mất rồi”.
Ông ngoại dựa theo những miêu tả của người phụ nữ đó mà tìm đến ngôi nhà để mua rơm, vừa đúng lúc có một người đàn ông ở nhà.
Ông ngoại hỏi có phải chủ nhà tên là như vậy hay không. Người đàn ông kia thấy một người xa lạ lại biết được tên của mình thì rất kinh ngạc, nói: “Chính là cháu đây, xin hỏi có chuyện gì không?”
Ông ngoại nói rằng mình muốn đến mua rơm bởi vì biết ở đây muốn bán. Người đàn ông càng ngạc nhiên hơn: “Sao ông lại biết nhà cháu muốn bán rơm?”.
Ông ngoại nói rằng chính là vợ của anh ta giới thiệu tới, nói rằng cô ta đã ngồi trên xe ngựa của mình và bảo hãy đến đây.
Người đàn ông sau khi nghe những lời này thì không nói gì thêm, anh ta phụ chất rơm lên xe cho ông ngoại rồi lại mời ông ngoại ở lại dùng bữa.
Nhưng điều khiến ông ngoại khó hiểu chính là, người đàn ông lại không mời ông ngoại vào nhà mình, mà lại dẫn ông qua nhà cha mẹ anh ta ở bên cạnh ăn cơm. Trong lúc ăn cũng không thấy con dâu của họ quay về.
Sau khi cơm nước xong xuôi, người đàn ông hỏi ông ngoại: “Chú à, người ngồi xe của chú ăn mặc thế nào, vóc dáng ra sao chú còn nhớ không?”
Ông ngoại đáp: “Tôi không chú ý đến quần áo, chỉ nhớ cô ta mang chiếc khăn quàng cổ kẻ ô vuông, sau đó cô ta nói cho tôi biết nhà này có bán rơm”.
Lúc này, người đàn ông mới nói cho ông ngoại biết: “Người đó chính là vợ cháu. Nhưng cô ấy mất được hơn nửa năm rồi, đống rơm trước cửa kia chính là nơi cô ấy treo cổ tự tử. Sau khi cô ấy chết, cháu cùng hai con đã dọn qua nhà bố mẹ ở từ đó đến giờ”.
Ông ngoại nghe xong vô cùng sợ hãi, về đến nhà nằm liệt giường không dậy nổi, sau mấy năm thì qua đời.
Quả thật là, chết đâu phải là hết, chết chỉ là sự bắt đầu của hành trình mới trong chu kì luân hồi không ngừng nghỉ. Có tội phải trả, làm việc tốt sẽ được phúc báo,… vạn sự trong vũ trụ thảy đều có quy luật.
Thân người khó được, sinh mệnh vốn trân quý vô cùng, vậy nên chớ hồ đồ dại dột tìm đến cái chết, mà hãy sống thiện lương để có được phúc báo về sau này.
Tuệ Tâm