Chuyện xưa răn đời: Đoan chính được phúc đức, tham sắc gặp tai hoạ
Từ xưa, những bậc nhân sĩ đức hạnh đều lấy thanh tịnh làm gốc, luôn giữ tâm thành kính, dùng tâm chính khí để kiềm chế ái dục. Bởi vì “háo sắc tham dục” là việc làm trái với thiên lý nhân luân, Trời đất không dung, Thần Phật phẫn nộ.
Văn Xương Đế có câu: “Thiên đạo họa dâm, kỳ báo thậm tốc. Nhân chi bất úy, mộng mộng vô tri. Cẩu hành kiểm chi bất tu, tức tai ương chi lập chí. Ta nhĩ hữu chúng, thính dữ huấn ngôn. Duy huệ địch cát, tự cổ vân nhiên. Bất thiện giáng ương, thác nhân minh giới”.
Ý nghĩa là: Thiên thượng thường giáng họa vào những kẻ háo sắc tham dâm, hơn nữa báo ứng đến rất nhanh. Có một số kẻ ngốc coi đó như giấc mộng mà điên đảo vô tri, không biết sợ hãi, nếu phóng túng hành vi bản thân, không biết kiểm điểm thì sẽ tự chuốc lấy tai ương. Các bậc sỹ tử hãy nghe lời khuyên của ta: Từ xưa đến nay thuận trời thì mới đạt được cát khánh; trái ý trời chính là tội ác, tất sẽ gặp tai họa, đây cũng là lời răn dạy của các bậc thánh hiền xưa nay.
Cổ nhân có câu “vạn ác dâm vi thủ”, vì suy nghĩ tà dâm vừa nảy ra thì cũng kéo theo các loại suy nghĩ xấu xa và tội nghiệp; các suy nghĩ tốt vì thế mà mất đi. Suy nghĩ tà dâm đến từ sắc dục, khởi tâm sắc dục đã là có tội, huống hồ là kẻ phạm tội tà dâm thì ác nghiệp càng nặng, không thể chạy thoát khỏi báo ứng. Kẻ đó không chỉ gặp tai họa vào thân mà còn ảnh hưởng đến con cháu; quả báo không chỉ ở đời này mà còn bao nhiêu kiếp về sau.
Viết sách tà dâm gặp ác báo, liên lụy đến gia đình
Vào năm Vạn Lịch nhà Minh, có một vị tiến sỹ tên là Trương Mỗ, rất có tài văn chương, nhưng ông không dùng cái tài của mình vào việc chính đạo mà lại thích viết những sách tà dâm và đưa ra xã hội. Anh cho rằng mượn những câu chuyện trong xã hội để viết thì sẽ không ảnh hưởng đến âm đức của mình.
Một đêm nọ, Trương Mỗ mơ thấy cha mình về quở trách: “Con viết sách tà dâm khiến cho thế nhân hỗn loạn, tưởng giả thành thật, rất nhiều người vì đọc sách của con mà thất đức không biết kiểm điểm. Dưới âm phủ trừng phạt tội tà dâm là nặng nhất. Con vốn có tiền đồ rộng mở, phúc trường lộc thọ, nay vì viết sách tà dâm nên đã bị hủy hết rồi. Phúc đức tổ tông mấy đời để lại cũng bị con hủy hoại trong chốc lát, phải làm thế nào đây?”
Trương Mỗ sợ hãi tỉnh giấc, trong lòng vô cùng lo lắng. Một thời gian sau, trên đường đi nhậm chức ở Phúc Kiến thuyền của gia đình ông bị gió thổi mạnh khiến cho cả gia đình đều bị chết đuối.
Đáng tiếc thay cho người có tài văn phú, huệ căn được bồi dưỡng từ đời này sang đời khác lại không nghĩ xem làm thế nào để tích lũy phúc đức cho xã hội, tạo phúc cho mọi người, từ đó tích phúc đức cho bản thân. Ngược lại lại gây ra tội ác khiến thiên thượng phẫn nộ, cắt đứt phúc đức của tổ tiên mấy đời và phúc đức của con cháu.
Một niệm hành ác khiến cho tiền đồ bị xóa bỏ
Triều nhà Thanh ở Sơn Đông có một thí sinh nọ, vào đêm trước khi đi thi, người hầu của anh đột nhiên chết đi, anh đành phải để cho người hầu tạm thời nằm trong phòng.
Khi thí sinh này thi xong môn thi đầu tiên trở ra thì thấy người hầu đã tỉnh lại, và kể cho anh rằng: “Hôm qua con đã mơ màng bước vào cống viện, nghe thấy tên của cậu chủ đứng thứ mấy gì đấy, khi nhìn vào thì thấy dưới tên của mỗi thí sinh trúng tuyển đều được dán một chiếc cờ đỏ nho nhỏ, dưới tên của cậu chủ cũng có”.
Chàng thư sinh nghe thấy vậy thì vui mừng khôn xiết. Người hầu liền tranh thủ cơ hội nói: “Nếu cậu chủ thực sự trúng tuyển thì có thể cưới cho con một người vợ được không?”
Thư sinh trả lời: “Cô gái ở nhà đối diện có được không?”
Người hầu nghe xong thì hơi e ngại. Anh nói tiếp: “Có gì mà không dám? Đợi ta thi đỗ xong thì người ta chẳng dâng con gái đến tận cửa nhà ấy chứ”.
Đến ngày thi thứ hai, người hầu này lại chết, đến khi tỉnh dậy nhẹ nhàng nói với thư sinh: “Cậu chủ thi không đỗ rồi”.
Thư sinh kinh ngạc, vội vã hỏi rõ căn nguyên, người hầu nói: “Con ở cống viện thấy quan chấm thi điểm tên, điểm đến tên cậu chủ thì đột nhiên nói: ‘Người này chưa thi đỗ mà đã có ý định làm việc xấu’. Sau đó liền ra lệnh đổi thành người nào đó họ Triệu. Tên của cậu chủ đã không có cờ đỏ nữa rồi”.
Chàng thư sinh nghe xong thì bán tín bán nghi, đợi đến khi công bố kết quả thì đúng là có một người họ Triệu trúng tuyển. Hóa ra là, các bài thi của anh đều rất xuất sắc, giám khảo chấm bài chuẩn bị trình lên để cho anh trúng cử. Nhưng không ngờ trong lúc thu bài, một bài thi của anh vô tình rơi vào ngọn đèn và bị cháy mất nửa trang, nên không thể trình lên được nữa, đành lấy tạm một bài thi khác thế vào. Chàng thư sinh này đã vô cùng hối hận.
Sửa chữa sai lầm, chuyển họa thành phúc
Yên Huệ An, người ở Trấn Giang phủ huyện Đơn Dương. Yên Huệ An là con đầu của một gia đình giàu có nên được chiều chuộng hết mức, hy vọng có được công danh hiển hách. Thời trẻ anh thường tụ tập với bạn bè đồng trang lứa, đem chuyện nam nữ ra để bàn luận cười đùa.
Cạnh nhà có một người thiếu nữ, lúc đầu anh thường đục tường nhìn trộm, về sau liền trèo tường sang để đùa cợt, cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện dâm dục, bỏ bê đèn sách, đến ngày thi cử thì trong đầu không có lấy một chữ.
Hai năm sau đó, anh lấy cớ là ôn thi để lên kinh thành sống, thường xuyên ra vào các tửu lầu, chơi bời, cờ bạc, lại thích đọc sách tà dâm.
Đến năm thứ ba, khi đang đi trên phố anh gặp một người phát sách thiện, liền cầm lấy thì thấy đó là cuốn “Cảm ứng biên” và “Âm chất văn”. Vì tò mò anh mở ra đọc, đọc xong anh kinh tâm động phách nghĩ: “Những hành vi miêu tả trong cuốn sách này giống hệt mình, dường như là đang viết cho mình vậy, sao ta lại ngu xuẩn đến vậy? Người xưa khuyên răn tránh chuyện tà dâm, ta lại đam mê luyến ái, không biết kiềm chế bản thân, thế là ta đã tự hại mình rồi!”
Ngay hôm đó anh liền thắp hương quỳ trước trời đất thề rằng sẽ không phạm tà dâm nữa và quyết chí thức tỉnh. Trong thời gian học tập sẽ không mê luyến sắc dục; và phát nguyện sẽ in và tặng hàng nghìn cuốn sách thiện này, để chuộc lại những tội lỗi trước đây. Sau đó anh thực hiện đúng như lời hứa, đến năm thứ hai, anh đi thi được đứng đầu thi huyện. Từ đó anh càng cố gắng khuyến thiện cho mọi người, in một lượng sách thiện lớn để phát, và đã thức tỉnh được rất nhiều người.
Tuy nhiên có một người bạn không nghe lời anh mà sửa đổi, vì gian dâm bị người ta phát hiện vây đánh nên đành phải nhận bồi thường tiền bạc và bị ghi nợ. Sau đó người bạn này lại sợ cha biết được sẽ không tha cho mình nên trong lúc cùng quẫn đã nhảy xuống sông tự tử.
Sớm biết thế này thì sao không nghe lời khuyên của Yên Huệ An? Yên Huệ An nhờ biết hối cải kịp thời, cố gắng khuyến thiện cho mọi người, nên anh không chỉ được hưởng thọ lớn mà con cái cũng đều phú quý.
Biết sửa chữa sai lầm, và làm việc tốt để bù đắp là vô cùng quan trọng; kiên trì khuyên răn mọi người hướng thiện càng là một việc tốt to lớn, được tiêu tội đắc phú, đó là bởi “Trời phạt tội tà dâm, nhưng sẽ tha cho những người biết hối cải”.
Theo MinhHue