Câu Chuyện Thứ 12: Con Đã Nhìn Thấy Đại Sư Và Cảnh Tượng Ở Thiên Thượng
CON ĐÃ NHÌN THẤY ĐẠI SƯ VÀ CẢNH TƯỢNG Ở THIÊN THƯỢNG
Tác giả: Mi Mi
(Kể từ ngày 1 tháng Chín, năm 2000, cứ mỗi đêm chủ nguyên thần của bé gái này lại lên chơi ở thiên thượng.)
Đại Sư
Cứ hễ khi con đi ngủ là con bay đi mất. Đầu tiên thì xung quanh con tối đen, nhưng sau đó nó sáng hơn lên. Con đi đến một nơi mà Đại Sư đón con. Con theo Ngài lên trên thiên cảnh. Trước tiên, con nghe Đại Sư truyền giảng Pháp hai tiếng mỗi ngày. Đại Sư ngồi trên một tòa sen rất lớn. Sau khi Ngài giảng xong, mọi người bắt đầu luyện công — trước là tĩnh công, sau đến động công. Sau khi tập xong, mọi người bắt đầu chơi đùa. Mỗi lần con đều không muốn quay trở về, nhưng Đại Sư không đồng ý. Có một lần con nài nỉ Đại Sư, ”Đại Sư, con không muốn quay về đâu. Xin hãy cho con chơi lâu hơn.” Đại Sư đáp, ”Thế thì con có thể chơi thêm 5 canh giờ nữa (chú thích của người dịch: mỗi canh giờ là 2 tiếng đồng hồ) và ngày mai không được lên đây.” Con trả lời: ”Không đâu, thế thì con sẽ đi về và ngày mai quay lại đây nhé.” Mẹ thấy đó con đâu ngủ lâu đâu, nhưng thời gian trên đó thì nhanh hơn. Mỗi ngày con lên đó trong năm canh giờ thì là 10 tiếng đồng hồ.
Trên trời, Đại Sư có một cái bảng ghi tên tất cả mọi người trên thế gian này. Cỡ chừng một phần năm từ phía dưới, có một đường kẻ nằm ngang. Phía dưới đường kẻ này là ghi danh sách những người xấu mà sẽ bị loại bỏ. Phía trên đường kẻ này là các học viên Đại Pháp và những người tốt mà vẫn chưa đắc Pháp. Mỗi ngày Đại Sư đều nhìn cái bảng này. Một hôm con nói với Đại Sư, ”Sư Phụ ơi, chấm dứt việc này sớm đi! Thậm chí con cũng không sẵn lòng đợi nữa.” Đại Sư đáp, ”Không được! Vẫn còn một số học viên chưa theo kịp!” Con nói, ”Sư Phụ, đừng đợi họ nữa. Xin hãy chấm dứt đi!” Đại Sư nói, ”Không được! Không thể bỏ lại bất cứ người nào được.” Con lấy ra một cây viết và cố ghi tên của những học viên nằm ở phía trên cao. Tuy thế, không kể là con cố gắng bao nhiêu, con không thể ghi được một chữ nào. Đại Sư bảo, ”Con có thể ngừng ghi rồi đấy. Việc đuổi theo là tùy họ.” Cái bảng đó thay đổi hàng ngày. Một số người trồi lên, một số luôn luôn tụt xuống thấp hơn. Cứ hễ khi nào Đại Sư nhìn cái bảng ấy, Đại Sư lộ vẻ rất nghiêm trọng.
Một hôm, con thấy một cái lồng có rất nhiều ma bên trong. Có một con ở bên ngoài cái lồng. Con hỏi Đại Sư, ”Đấy là ai vậy?” Đại Sư bảo nó là Giang Trạch Dân. Con nói, ”Đại Sư, đấy không phải là Giang Trạch Dân đâu. Giang Trạch Dân không giống như vậy dưới trần gian.” Con vẽ ra hình của Giang Trạch Dân và đưa cho Đại Sư coi. Đại Sư nói, ”à, hình con vẽ thật sự giống y. Y là như thế dưới cõi người. Nhưng ở trong không gian khác y là như thế này.” Con hỏi Đại Sư tại sao Ngài không nhốt y vào trong chuồng. Đại Sư bảo, ”Y hẳn đã vong mạng dưới cõi trần nếu bị nhốt vào lồng. Khảo nghiệm nơi trần gian vẫn chưa xong.”
Thân của Đại Sư trên thiên đường rất to lớn. Đứng tại ngang mức bàn chân của Ngài con không thể trông thấy mặt Ngài. Trên trời, tuổi của con như cỡ một học sinh trung học. Con thấy bản thân con to lớn như là một tòa nhà 30 tầng. Nếu giả sử con bước đi trên mặt đất, con sẽ có thể đạp phải người ta dưới chân con. Tuy thế, thân hình của Đại Sư thậm chí còn to hơn nữa. Có một lần con có một chuyện thắc mắc muốn hỏi Ngài. Con bắt đầu leo từ bàn chân lên trên người Ngài tựa như là con đang leo núi Jolmo Lungma, vì thân người của Ngài lớn quá. Đại Sư nhắc con lên và đặt con lên bàn tay của Ngài. Lòng bàn tay của Ngài có chứa nước rất dễ chịu và rộng như cái hồ bơi. Sau đó Ngài đặt con vào trong tai. Lỗ tai của Ngài thì rộng như một cái hang động. Thùy tai của ngài rất to. Con nói, ”Đại Sư, thùy tai của Thầy thật là to và rất đẹp. Con cũng muốn to cơ.” Con kéo mạnh thùy tai của con ra: ”Con cũng muốn to cơ, con cũng muốn to cơ.” Đại Sư nói, ”Con thật là phá phách.” Và sau đó Ngài làm cho thùy tai con to ra thêm một chút. Có lần, khi Đại Sư đưa con về lại cõi trần, con chạy rất nhanh và Đại Sư chậm rãi đi theo sau con. Tuy thế khi con quay lại tìm, Ngài thật ra đã ở phía trước con. Con la lớn: ”Đại Sư, làm cách nào Thầy đi chậm mà lại ra đằng trước con?” Đại Sư nói, ”Thấy chưa, con thua rồi.” Con nói: ”Đại Sư, hay là thử chơi ba ván ai được hai thì sẽ thắng?” Đại Sư đáp, ”Được thôi.” Tuy vậy, cũng y như thế xảy ra thêm hai lần nữa. Không kể con chạy nhanh bao nhiêu và thậm chí bắt đầu từ phía trước, Đại Sư đều nhanh chóng vượt qua. Con nói, ”Đại Sư, đợi con với, con thua rồi.” Lúc ấy Đại Sư dừng lại và đợi con.
[Chú thích: Phần “Đại Sư” đã được minhhue.net dịch và đăng ngày 05-04-2001, nên trong phần này chỉ xin sao chép lại nội dung và chỉnh sửa tiêu đề cho phù hợp với loạt bài trong sách.]
Link trích: http://vn.minghui.org/news/17778-nhung-giac-mo-cua-be-mi-mi-con-da-trong-thay-dai-su.html
Cảnh tượng ở thiên thượng
Mùa hè năm 2000, vào một buổi tối con có một giấc mơ kéo dài khoảng 1 tiếng, tại thiên thượng con đã nhìn thấy rất nhiều rất nhiều cảnh tượng. Đầu tiên là một dải lụa năm màu rực rỡ, sau đó là Đại Sư xuất hiện, thân thể của Đại Sư rất là to lớn, một bàn tay của Người còn to hơn cả một thế giới, Đại Sư cuối đầu nhìn xuống một căn phòng hình vuông, trong đó có tất cả người của các quốc gia. Phong (Gió), Vũ (Mưa), Vụ (Sương Mù), Tuyết đều lắng nghe Đại Sư nói, con người trên thiên thượng mặc đồ màu trắng, quần thì có màu da người, màu hồng nhạt, các màu đủ cả, nhưng không có mang giày. Đang bay! Đang bay! Trên bầu trời có rất nhiều cái đình xinh đẹp, màu đỏ, màu trắng, màu hồng, vân vân. Có một đại điện màu vàng, bên trong đại điện có 3 tầng lớn, tầng thứ nhất là La Hán, tầng thứ hai là Bồ Tát, tầng thứ ba là Phật, Đại Sư ở trên tầng thứ ba, tại trên cùng mà giảng Pháp thì bên dưới đều có thể nghe thấy. Còn có những nữ hài nhi hầu hạ, mái tóc để như thời cổ đại, tay bưng một cái khay, đựng ấm và bát, có cái lớn làm bằng vàng, cái nhỏ làm bằng bạc.
Có một cánh cổng lớn, giống như cảnh cửa của một căn phòng lớn. Từ cánh cổng nhìn xuống có rất nhièu rất nhiều tầng trời, có khoảng hơn 30 tầng. Tầng trên so với tầng dưới thì cao hơn, dài hơn, to lớn hơn. Mỗi tầng trời đều có một hoàng cung lớn, bên trong mỗi tầng của hoàng cung đều có một vị Đại Phật, vô cùng vĩ đại. Những vị Đại Phật này [tầng thứ] rất cao, ngồi đả tọa bất động. Bên cạnh của mỗi vị Phật đều có rất nhiều hòa thượng. Đại Sư ở tại nơi cao nhất của đại hoàng cung tầng trời thứ nhất, ở nơi tối cao của tất cả các tầng, dường như là trên đỉnh mái của đại hoàng cung. Nhìn lên cao thì chính là vũ trụ. Đại Sư tại nơi tối thượng giảng Pháp, người ở mỗi tầng trời đều lắng nghe, không nói lời nào. Con người ở tầng thấp nhất cũng có thể nghe thấy. Cho dù một số người không tập trung chỉ lo chơi đùa, họ cũng có thể nghe thấy. Mỗi tầng đều có con người. Bọn họ không dám lên trên, bởi vì họ không được phép, nên tự giác ngồi song bàn trên mặt đất hướng lên trên mà nghe. Con tại nơi ấy nhìn họ, còn cùng đi trực tiếp với họ. Thế nhưng không có ai nhìn thấy con? Người khác nhìn thẳng con nhưng lại không thấy con, dường như con đang tàng hình với họ, không ai thấy con, không ai để ý con.
Con nhìn thấy bên trong hoàng cung có viết mấy chữ: “Đỉnh Đỉnh Đích Đại Phât”, có nghĩa là Đức Phật cao nhất. Dạng chữ này không phải thông thường, không giống chữ phổ thông trong sách giáo khoa, là những chữ bằng vàng bằng bạc, một chữ vàng một chữ bạc được sắp xếp cách đều nhau. Không phải là những chữ màu đỏ, màu xanh, hay màu lục thông thường. Những người có thể đi đến thiên đàng đều lắng nghe Đại Sư, con thấy một căn phòng lớn, bên trong có nhiều người tập luyện Pháp Luân Công, còn có người Nhật Bản, nhiều người nước ngoài, có người luyện động công, cũng có người luyện tĩnh công. Có nhiều học viên hỏi Đại Sư: “ Đại Sư, người có thể đưa chúng con vào trong hoàng cung được không? ” Đại Sư nói, người luyện công không nên như thế,… Họ luyện công trong một căn phòng lớn. Bên cạnh mỗi đệ tử đều có Pháp Thân của Đại Sư, xung quanh mỗi đệ tử đều được Pháp Thân của Đại Sư hình thành một vòng tròn, các đệ tử đi trong vòng tròn đó, mỗi người đều được Đại Sư bảo hộ. Chỉ là, các đệ tử đều không thể nhìn. Nếu ai đó muốn chạm vào các đệ tử, thì họ chỉ có thể chạm vào Pháp Thân của Đại Sư, không chạm vào các đệ tử được, đều đã bị Đại Sư ngăn chặn.
Ở [nhân gian] đây khi nhìn thấy Đại Sư, cảm thấy rằng Ngài tương đồng với chúng ta, nhưng nếu các vị có thể nhìn thấy Đại Sư ở trên trời, thì hoàn toàn không thể nhìn thấy [toàn bộ hình ảnh], đôi mắt của quý vị hoàn toàn nhìn không thấy đủ, [bởi vì] Đại Sư quá to lớn. [Nếu] Đại Sư nhìn vào bên trong căn phòng có các đệ tử, thì họ giống như những khối vuông nhỏ, nhỏ giống như những con kiến. Hơn nữa, nếu các đệ tử mong muốn Đại Sư làm điều gì, Đại Sư không cần động thủ, thoắt một cái, đã được giải quyết. Ví như, nếu các môn đồ gặp một số khó khăn, họ không cần phải nói với Đại Sư, Ngài cũng đã biết rõ hết. Ngài tĩnh lặng ngồi đó, tay kết ấn, sau đó luyện một bộ tĩnh công, tất cả khó khăn của các đệ tử đã được giải quyết; có lúc cũng không cần làm gì, Đại Sư chỉ ngồi ở đó, và [vấn đề] đã được giải quyết. Tuy nhiên thông thường các đệ tử không có khó khăn gì, bởi vì họ đã ở trên thiên thượng.