Tôi đi Hàn Quốc phẫu thuật thẩm mỹ, nhưng…

18/05/15, 09:13 Đọc & Suy ngẫm

Cô gái vì không thể chịu đựng được những lời phàn nàn của người yêu, đã quyết định tới Hàn Quốc để phẫu thuật thẩm mỹ, trước khi tiến hành phẫu thuật, viện trưởng đưa cho cô ấy một đề nghị…

Thời gian yêu nhau đã được 5 năm, nhưng hầu như ngày nào bạn trai cũng phàn nàn về những khuyết điểm của tôi, phàn nàn về mái tóc, thân hình có phần mập mạp, phàn nàn tôi thiếu duyên dáng, tôi đơn giản mộc mạc quá..v.v.. Anh ấy tìm ra mọi khuyết điểm và chê bai tôi, như thể đó là bài tập về nhà bắt buộc hàng ngày của anh ấy, thậm chí ngay cả khi chúng tôi sắp sửa kết hôn, sắp thành vợ chồng rồi anh ấy cũng vẫn còn không ngớt phàn nàn.

Không biết có phải vì thời gian gần đây do tôi chịu áp lực quá lớn, sức chịu đựng cũng đã tới cực điểm hay không, mà chúng tôi đã bùng lên cuộc cãi vã kịch liệt chưa từng có từ trước đến nay.

Không ai chủ động làm hòa, cứ như thế khiến cho bầu không khí lâm vào căng thẳng, bế tắc. Tôi đối với anh ấy không thể nói là không thất vọng, thậm chí đã đến mức tuyệt vọng.

Thế là, cách ngày kết hôn hơn một tháng, tôi đã lặng lẽ để lại cho anh ấy một lá thư và ra đi.

“Khi anh nhận được lá thư này thì em đã đang trên máy bay để bay tới Hàn Quốc rồi. Sau một tháng nữa, anh sẽ được nhìn thấy em là một người hoàn toàn mới”.

Tôi cũng không liên lạc với anh kể từ đó.

Tôi tới bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ với tâm trạng cực kỳ chán nản và u ám. Cô lễ tân tiếp đón khách đúng là một cô gái xinh đẹp đến rung động lòng người, quả thực khiến bạn ngỡ như đang gặp một minh tinh Hàn Quốc.

Cô ấy nhiệt tình mời tôi ngồi xuống phía đại sảnh, từ tốn hỏi thăm về ý định và nhu cầu của tôi khi tới đây.

Không hiểu sao, trước mặt một người lạ lẫm có thiện chí như vậy, tôi đột nhiên thấy xúc động mà kể ra hết cho cô ấy nghe, cô lễ tân thực sự có tố chất nghề nghiệp rất tốt, giữ sắc mặt bình tĩnh nghe tôi kể, khi tôi bắt đầu khóc, cô ấy còn đưa khăn lau cho tôi.

Khi tôi kể xong câu chuyện của mình, cô lễ tân đứng lên và ra hiệu cho tôi chờ một lát, rồi rời đi. Tôi ngồi tại chỗ im lặng chờ đợi và có một chút suy nghĩ mông lung.

Chỉ một lát sau, cô lễ tân dẫn theo một quý bà đi tới, qua giới thiệu của cô ấy, tôi mới biết người đi cùng cô lễ tân đây là viện trưởng của bệnh viện họ.

Thông qua nói chuyện tôi được biết, mọi phụ nữ khi đến đây phẫu thuật thẩm mỹ đều được hỏi về nguyên nhân. Nếu chỉ đơn thuần là muốn phẫu thuật để được xinh đẹp hơn, bệnh viện sẽ cố gắng hết sức để làm điều đó, nhưng nếu vì bị tổn thương, thì nhân viên lễ tân sẽ thông báo với viện trưởng để bà đích thân đón tiếp.

Sau khi biết được lý do muốn phẫu thuật thẩm mỹ của tôi, bà chỉ lẳng lặng hỏi tôi một câu: “Cháu thực sự có ý định vì người bạn trai kia mà vứt bỏ đi bản thân mình?

Đây là điều tôi từng nghĩ đến, nhưng câu hỏi của viện trưởng vẫn khiến tôi giật mình. Tất cả điều mà bạn trai yêu thích đều không phải là điều bản thân mình vốn có. Nếu để thỏa mãn sự yêu thích của anh mà tôi phải đánh đổi bản thân mình thì liệu có đáng không.

Nếu như cháu biến thành một người có hình dáng như anh ta ưa thích, anh ta vẫn khó chịu với cháu như trước đây, thì cháu sẽ làm thế nào?”

“Cháu sẽ chia tay”.

Vậy sẽ làm như ý muốn của cháu”.

Một tháng sau, khi kéo hành lí từ trên máy bay xuống, nghênh đón tôi là ánh mắt ngưỡng mộ của những người đi đường.

Giờ đây gương mặt tôi đã trở lên xinh đẹp, thân hình mập mạp đã được trút bỏ thay vào đó là một thân hình quyến rũ. Để nắm thế chủ động, tôi gọi điện thoại cho anh ấy đến sân bay đón mình.

Khi nhìn thấy anh ấy đang ngó nghiêng bốn phía tìm người, tôi mỉm cười kéo hành lý đến và khoác tay anh.

Bạn trai lúc đầu không nhận ra tôi nên giật mình vội vàng bỏ cánh tay tôi ra.

Tôi lại một lần nữa nở nụ cười tươi, nắm lấy tay và gọi tên anh ấy, lúc này anh giật mình và không buông tay ra nữa, bắt đầu nhìn xung quanh người tôi, khi xác định được là tôi, anh ấy há hốc miệng ra kinh ngạc.

Tôi của hiện tại hoàn toàn phù hợp với sở thích của anh ấy từ đầu đến chân. Mặc dù đã hoàn mỹ đến vậy nhưng tôi vẫn nhận ra một thoáng khó chịu trên khuôn mặt anh.

Anh dẫn tôi đến một nhà hàng quen thuộc. Khi cầm menu, anh định gọi cho tôi những món quen thuộc, tôi lên tiếng ngăn cản ngay lập tức, những món ăn có rau hẹ đừng gọi, tôm hùm đừng gọi và chân gà cũng đừng có gọi..v..v. Tôi kể ra rất nhiều món ăn mà trước kia tôi thích ăn nhưng anh ấy thường phàn nàn tôi ăn chúng rất mất hình tượng.

Anh nhìn qua ánh mắt tôi và có chút thay đổi, định nói gì đó nhưng lại thôi.

Khi thức ăn được mang tới, tôi cũng không ăn ngốn ăn ngấu giống như trước đây. Mà ăn từ tốn, nhai và nuốt từ từ chậm chạp, phong thái tao nhã, lượng cơm ăn cũng ít đi, anh ấy ăn mà không có cảm giác gì cả.

Lúc ra khỏi nhà hàng cũng là lúc hoàng hôn buông xuống, chúng tôi cùng nhau đi tản bộ, nhìn ngắm đường phố phồn hoa đã bắt đầu dần dần yên tĩnh.

Có lẽ lúc nãy ăn chưa no, anh ấy rủ tôi đi dạo chợ đêm, một việc trước đây hiếm khi xảy ra. Nếu là trước đây thì tôi đã nhảy cẫng lên mà hét to là “đi”, nhưng hiện giờ tôi đang kéo hành lí mà đứng ở ngoài đường thì sẽ rất mất hình tượng, nên tôi về nhà trước.

Anh kéo tay tôi lại và cười một cách khổ sở nói, “Đã lâu như vậy mà không gặp mặt, hãy đi cùng coi như giúp anh”.

Tôi chỉ gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý mà không nói năng gì cả, trên đường đi, anh ấy mua rất nhiều đồ ăn vặt mà tôi rất thích ăn, nhưng tôi từ chối không ăn thứ gì, rồi đành phải ngượng ngùng tự mình ăn hết.

Trước mặt chúng tôi, một đôi tình nhân nhỏ tuổi vừa cười vừa đang đi tới. Cô gái cầm miếng cá mực nướng đút cho cậu bạn trai, cậu bạn trai vẻ mặt không hài lòng và né tránh, nhưng cuối cùng vẫn phải há miệng ra và ăn. Bộ dạng kia sao mà giống như bộ dạng của chúng tôi trước đây thế. Bạn trai tôi quay lại nhìn bóng dáng họ rời đi, và bắt đầu vẻ mặt trầm tư.

Tôi thì vẫn giữ phong thái tao nhã đi phía trước, không quay đầu lại cũng không ngó nghiêng xung quanh, giống như mọi thứ ở đây đều không phù hợp với mình.

Anh ta đi lên trước và nói với tôi, “Đi thôi, chúng ta về nhà thôi”.

Tôi cũng không nói lời nào, quay đầu bước đi, không một tia lưu luyến.

Trên đường trở về, anh ta cố ý không lái xe, mà đi cùng tôi. Một cái nhăn mày, một nụ cười, thậm chí một động tác nhỏ của tôi, tất cả đều giống như đã được trải qua tính toán công phu, thậm chí một số thứ tôi giả vờ gần như hoàn mỹ.

Lúc đầu anh còn chủ động nói vài câu với tôi, về sau cũng im lặng trầm tư.

Cuối cùng, chúng tôi về tới cửa nhà, tôi quay đầu mỉm cười nhìn anh ấy và khách sáo nói câu cảm ơn.

Đúng lúc sắp mở cửa bước vào, anh gọi tôi lại, “Còn có thể biến đổi trở lại như cũ được không”?

Đây là lần đầu tiên tôi sửng sốt trong ngày gặp lại anh ấy, “Sao cơ ạ?

Phẫu thuật thẩm mỹ, có thể biến đổi trở lại được không? Giống như em trước đây”.

“Tại sao?”

“Anh cũng không biết tại sao, em bây giờ rất hoàn mỹ, mỗi nét đều giống như những gì anh yêu thích. Nhưng cảm giác không bình thường, em như thế này giống người xa lạ, khiến anh phản ứng theo rất mệt mỏi”.

“Anh có biết rằng anh như thế là rất ích kỷ không?”

“Anh biết anh như thế là rất ích kỷ, nhưng mà anh vẫn yêu thích bản thân em trước đây, không thích trang điểm, ăn cơm cũng không phải quá chú ý e dè, nói chuyện không phải quá chau chuốt, hơi mập mạp chút, hồn nhiên đơn giản và mộc mạc, như thế mới thực sự là em. Em bây giờ giống như một nữ thần, khiến cho người khác chỉ có thể đứng xa ngắm nhìn mà không thể lại gần”.

Từ trong bóng tối xuất hiện một người, lúc người này đi ra đứng trước ánh đèn sáng, bạn trai tôi đã hoàn toàn kinh ngạc, bởi vì người đó mới là tôi, hay nói chính xác hơn, đây mới thực sự là tôi.

Cảm ơn, thật sự đã làm phiền bạn rồi”, tôi hướng về phía bản sao hoàn mỹ của mình nói lời cảm ơn.

Cô gái xinh đẹp tươi cười nói, “Đây là nhiệm vụ của tôi mà”.

Nhìn cô ấy dần dần đi xa khuất, tôi tiến lại gần bên anh, tôi…

Anh ấy vẫn còn đang ngu ngơ, lấy tay ôm choàng lấy tôi, toàn thân vẫn đang run lên và nói, “Thật là tốt, em vẫn ở đây”.

Tôi lẳng lặng quay đầu lại ôm lấy anh và hỏi, “Anh thích em trong “phiên bản” nào hơn?”

Bạn trai lặng im một hồi lâu, buông lỏng tôi ra, “Mặc dù cô ấy rất hoàn mỹ, nhưng anh phát hiện ra rằng chỉ có em mới thích hợp với anh. Mấy năm trở lại đây, thực sự xin lỗi em”.

Tôi nở nụ cười, một nụ cười thật thoải mái.

“Chính tâm hồn và đức hạnh của chúng ta mới là điều tạo nên sự đẹp đẽ hay xấu xa, đau khổ hay hạnh phúc, giàu có hay nghèo nàn. Hãy làm hết sức để gieo những hạt giống tâm hồn vào những người đi cùng bạn trên đường đời, và hãy trân trọng những điều quý giá họ tặng bạn.”

amaf-43

Theo daikynguyenvn.com

Ad will display in 09 seconds

10 bức tranh địa ngục, ai xem cũng kinh sợ!

Ad will display in 09 seconds

Vệ tinh bí ẩn 13.000 năm tuổi đang theo dõi Trái Đất?

Ad will display in 09 seconds

Lời dạy của quỷ thần: Người đọc sách tốt, thân phủ hào quang

Ad will display in 09 seconds

Nhận 3 món quà của Bồ Tát: Người giàu có, kẻ thành ăn xin

Ad will display in 09 seconds

Sự tích thần kỳ về thần y Tôn Tư Mạc

Ad will display in 09 seconds

Vì sao nhiều khi buồn thăm thẳm không giải thích được?

Ad will display in 09 seconds

Tinh Hoa kể chuyện: Lý Ký trảm xà

Ad will display in 09 seconds

Chỉ cần không lo, không sợ thì đã là người quân tử rồi sao

Ad will display in 09 seconds

Vì sao Bill Gates không tiêm Vắc-xin cho con mình?

Ad will display in 09 seconds

Sét đánh có phải sự ngẫu nhiên?

  • 10 bức tranh địa ngục, ai xem cũng kinh sợ!

    10 bức tranh địa ngục, ai xem cũng kinh sợ!

  • Vệ tinh bí ẩn 13.000 năm tuổi đang theo dõi Trái Đất?

    Vệ tinh bí ẩn 13.000 năm tuổi đang theo dõi Trái Đất?

  • Lời dạy của quỷ thần: Người đọc sách tốt, thân phủ hào quang

    Lời dạy của quỷ thần: Người đọc sách tốt, thân phủ hào quang

  • Nhận 3 món quà của Bồ Tát: Người giàu có, kẻ thành ăn xin

    Nhận 3 món quà của Bồ Tát: Người giàu có, kẻ thành ăn xin

  • Sự tích thần kỳ về thần y Tôn Tư Mạc

    Sự tích thần kỳ về thần y Tôn Tư Mạc

  • Vì sao nhiều khi buồn thăm thẳm không giải thích được?

    Vì sao nhiều khi buồn thăm thẳm không giải thích được?

  • Tinh Hoa kể chuyện: Lý Ký trảm xà

    Tinh Hoa kể chuyện: Lý Ký trảm xà

  • Chỉ cần không lo, không sợ thì đã là người quân tử rồi sao

    Chỉ cần không lo, không sợ thì đã là người quân tử rồi sao

  • Vì sao Bill Gates không tiêm Vắc-xin cho con mình?

    Vì sao Bill Gates không tiêm Vắc-xin cho con mình?

  • Sét đánh có phải sự ngẫu nhiên?

    Sét đánh có phải sự ngẫu nhiên?

x