Tâm bình lặng như nước đến từ những tháng năm tôi luyện
Trải qua mấy chục năm làm bạn cùng vui buồn trong cõi nhân sinh, những gì chúng ta nghe thấy, gặp phải và nghĩ đến, đã tạo nên vô vàn tâm tư và cảm xúc lẫn lộn vô cùng. Chúng ta liệu có đang đánh mất chính mình?
Nhớ về thời thơ ấu hồn nhiên ngây thơ, đó là quãng thời gian vui vẻ và hạnh phúc biết nhường nào! Mặc dù khi ấy cuộc sống nghèo nàn, điều kiện khó khăn, nhưng mỗi ngày đều có thể chơi đùa mà không phải vướng bận lo lắng gì cả, không có ưu phiền, không biết sầu đau.
Dù có những lúc chúng ta mâu thuẫn với người bạn cùng chơi, thì cũng vừa khóc vừa cười, rồi rất nhanh sau đó lại làm lành vui vẻ như thuở ban đầu. Nụ cười ngây thơ hồn nhiên đó, cảm giác ngọt ngào đó, vẫn còn dư âm tuyệt diệu đến tận bây giờ.
Tháng năm tuổi trẻ là một quyển sách vội vàng
Bất giác nhìn lại, bỗng thấy những tháng năm tuổi trẻ giống như một quyển sách vội vàng. Đó là thời kì hoàng kim quý giá nhất trong cuộc đời của chúng ta, đó là một mùa hoa đầy mộng tưởng mơ ước. Có những ký ức đẹp đẽ, có những nỗi nhớ và niềm tiếc nuối; có cả tiếng cười và những giọt nước mắt; có những dại khờ và sự cố chấp.
Nhưng vì khi trẻ tuổi không biết trân trọng, để rồi bỏ lại những tiếc nuối khôn nguôi; bỏ lại ngày hôm qua không thể nào quay ngược về; bỏ lại nhiều câu chuyện chua xót! Đi qua tháng năm tuổi trẻ, bỗng chốc chúng ta đã bước sang tuổi 30.
Trên vai của mỗi người, đều phải gánh lấy sự nặng nề của trách nhiệm, cho nên bạn phải lựa chọn thật cẩn thận; lên kế hoạch một cách toàn tâm toàn ý; làm mọi việc với tinh thần tập trung cao độ. Tuy nhiên, trên con đường nỗ lực chật vật đó, rất khó để đến cuối cùng mọi chuyện đều được như ý muốn!
Ai mà chưa từng trải qua những trắc trở phong ba, ai mà chưa từng đánh rơi những giọt nước mắt vì thất bại. Tuy nhiên, dù có khổ cực hơn, vất vả hơn, hay phải chịu đựng những cảm giác khó chịu hơn, đau đớn hơn, thì chúng ta chỉ có thể âm thầm rơi lệ, âm thầm chịu đựng, lặng lẽ nuốt hết vị đắng mà thôi! Có lẽ thất bại không đáng sợ, mà đáng sợ nhất chính là mất đi dũng khí để làm lại từ đầu.
Dũng khí đôi khi chỉ là một ý niệm trong khoảnh khắc, đôi khi lại là một chấp niệm suốt cả đời. Dũng khí là sau khi bạn nhìn thấy sự thật của cuộc sống này, mà vẫn tiếp tục yêu nó hết mình. Cuộc đời cần phải nỗ lực, sống là phải cố gắng, chúng ta còn cần lắm dũng khí để kiên trì vượt qua mọi khó khăn. Bởi vì “dũng khí là ánh sáng soi rọi trong nghịch cảnh, nó là một món tài sản, khi ta có dũng khí thì sẽ có cơ hội để thay đổi mọi thứ!”
“Người mạnh mẽ không phải là người không có nước mắt, mà là người cứ lao về phía trước với nước mắt lưng tròng”. Mong rằng khi rơi vào nghịch cảnh, chúng ta đều có thể dũng cảm kiên cường. Vì những ánh mắt luôn dõi theo, vì những con người luôn trông đợi, chúng ta phải “tái sinh như phượng hoàng lửa”, như một bông hoa rực rỡ nở rộ.
Tin rằng sau cơn mưa trời lại sáng, hy vọng rằng niềm vui thực hiện được ước mơ có thể an ủi cơ thể và tâm trí mỏi mệt của chúng ta! Khi bước đến độ tuổi 40, trái tim từng trải qua bao nhiêu thăng trầm, đã được tôi luyện bởi những tháng năm mà trở nên bình đạm như nước, hiền hoà và dịu dàng.
Khoảnh khắc ấy, chúng ta đã có thể khoan dung với người mà trước đây ta thấy khó chịu; có thể tha thứ cho những chuyện khó chấp nhận nhất; có thể đối xử tốt với tất cả mọi thứ xung quanh; có thể lặng nhìn “hoa nở hoa tàn trước mái đình, trời cao mây trắng cuộn bay bay”, chúng ta có thể đi qua mỗi ngày một cách đơn giản như cánh sen thanh đạm vậy.
Gia đình ấm áp là một nơi trú ẩn an toàn
Trong đời người, thân nhân chính là những người không bao giờ bỏ rơi ta, máu đậm hơn nước. Bất kể là bạn ở bên ngoài đã phải chịu đựng những nỗi thiệt thòi như thế nào, trong lòng có biết bao nhiêu áp lực, hoặc công việc có không thuận lợi ra sao, bạn sẽ luôn luôn nhận được sự yêu thương chăm sóc và an ủi từ người thân của mình, và đó còn là sự cho đi mà không bao giờ cần được báo đáp. Nơi đó có mùi vị của gia đình, sưởi ấm cho trái tim giá lạnh của bạn; nơi đó có hương thơm của tình thân, niềm hạnh phúc quấn quanh lấy bạn!
Bạn bè trong đời này, sẽ không thể mãi ở bên cạnh bạn, nhưng họ sẽ luôn đồng hành với bạn trong tâm trí. Vì vậy, đêm đến cô đơn hiu quạnh, thì có thể sẽ nhớ khắc khoải những ngày đã đi cùng với nhau; nhớ đến những kỷ niệm đồng cam cộng khổ đã qua; nhớ đến sự khuyến khích và ủng hộ nhau trong những phong ba bão táp của cuộc đời, bạn bè như những đóa hoa tươi nở rộ bốn mùa, hương thơm bay tỏa và đi cùng với ta suốt một đường dài. Tình bạn sâu sắc bền vững ấy đã sưởi ấm cho những câu chuyện thời gian.
Cuộc đời này của chúng ta là một hành trình dài. Cho dù đó là những con đường thẳng tắp, hay lấm đất lấm bùn; cho dù đó là mùa xuân dịu dàng, hay mùa đông tuyết xoáy; cuối cùng thì cũng lưu lại tất cả những dấu chân có sâu có cạn, những dấu chân mơ hồ mờ phai suốt cả chặng đường; thi thoảng bất chợt sẽ phát ra những tiếng thở dài không thể nào tả nỗi.
Người dũng cảm là bất khả chiến bại, cuộc đời như một vở kịch mà cũng không phải vậy
Bất kể như thế nào đi nữa, có những con đường ta chỉ có thể độc hành, và có những nỗi khổ ta chỉ có thể hứng chịu một mình; có những giọt nước mắt, chỉ có thể tự mình lau đi. Có lẽ đau khổ là người thầy tốt nhất, nó sẽ truyền cảm hứng cho chúng ta vươn lên; rèn giũa sức chịu đựng của chúng ta; củng cố niềm tin của chúng ta; cho nên đừng nản lòng nhụt chí, mà phải không ngừng mạnh mẽ; nếu không thì không ai có thể thay thế cho chúng ta được.
Phải luôn tin rằng người dũng cảm là bất khả chiến bại, trên trời luôn có một đám mây che chắn cho bạn! Cuộc đời như một vở kịch mà cũng không phải vậy, bởi vì khi một vở kịch kết thúc thì nó cũng qua đi. Nhưng cuộc đời dài dằng dẵng thì vẫn tiếp diễn. Cuộc đời như rượu mà cũng không phải là rượu, uống say rồi đi ngủ thì hết chuyện, nhưng ly rượu cuộc đời thì phải dùng cả đời để nếm nó. Năm hương vị cuộc đời trộn lẫn với nhau, nhưng chúng ta không thể nào bỏ qua hay trốn tránh nó được.
Có lẽ chỉ khi chúng ta dùng một thái độ lạc quan để sống, thì mới có thể cảm nhận được một hương vị tuyệt vời, trôi cùng năm tháng qua mỗi ngày đêm như một bài hát. Sống trên đời này, hợp tan tan hợp, yêu hận đan xen là điều không thể tránh khỏi. “Cứ bước cứ bước, thế là chia xa, những ký ức cũng đã phai mờ. Nhìn theo mãi dõi theo mãi, cũng mỏi mệt, những ngôi sao kia cũng tắt sáng mất rồi. Nghe mãi nghe mãi, cũng đã tỉnh dậy, rồi bắt đầu hờn trách”.
Mọi sự tùy duyên, yêu hận như gió! Ai đúng ai sai cũng không còn quan trọng nữa, có lẽ thời gian sẽ khiến chúng ta trở nên xa lạ, nhưng trong một khoảnh khắc nào đó, trong lòng vẫn sẽ có một mối quan tâm và niềm nhung nhớ!
Chính trong những cuộc buồn vui ly hợp, trong những lần nếm trải chua cay ngọt đắng, chúng ta đã tận hưởng được niềm hạnh phúc vui vẻ của sự thành công; chịu đựng những đau đớn mất mát của sự thất bại; nếm trải được sự cô đơn lẻ loi của cuộc đời; biết chấp nhận sự bất lực nan giải của cuộc sống; trải nghiệm một cuộc sống đầy màu sắc phong phú. Cuộc sống có hàng trăm hương vị, ai nấy cũng có những trải nghiệm của riêng mình!
Tuệ Tâm, theo Secret China