Nữ sinh gốc Việt được tuyển vào Harvard nhờ bài luận về… ‘chiếc áo ngực’
Điều gây bất ngờ cho nhiều người đó chính là: tấm vé vào cửa trường Đại học Harvard danh giá của Ngọc không gì khác ngoài một bài luận về “chiếc áo ngực và những ngôi sao”. Hiện bài luận này đang được đánh giá cao trên trang Quora, một trong những cộng đồng hỏi – đáp hàng đầu thế giới của Mỹ.
Tô Mỹ Ngọc, sinh năm 1992, nữ sinh gốc Việt tại thành phố Atlanta, bang Georgia đã được tuyển vào Đại học Harvard nhờ bài luận thú vị về “chiếc áo ngực”. Câu chuyện tuy đơn giản, nhẹ nhàng nhưng hàm chứa triết lý nhân văn ý nghĩa.
Sinh ra tại Long An, Việt Nam, là con út trong gia đình có 3 chị em gái, từ năm 1 tuổi Ngọc theo bố mẹ di cư đến thành phố Atlanta, bang Georgia, Hoa Kỳ sinh sống. Bố mẹ Ngọc vốn là giáo viên, khi sang Mỹ phải đi làm thuê ở công xưởng, nhà hàng. Về sau, bố mẹ Ngọc cố gắng đi học lấy bằng mở hai tiệm nail, nhờ vậy mà cuộc sống gia đình dần bớt chật vật.
Mỹ Ngọc dần hòa nhập vào môi trường mới, học tốt tiếng Anh. Điểm số của Ngọc luôn dẫn đầu lớp, thậm chí vượt trội hơn các bạn gốc Mỹ. Cô tốt nghiệp cấp 3 với điểm GPA tuyệt đối 4.0. Sau đó cô đã nộp đơn vào 11 trường đại học tốt nhất nước Mỹ, trong đó có nhiều cái tên “đình đám” như Harvard, Columbia, Yale, Chicago, Brown… Kết quả, 10/11 trường đã gửi thư chúc mừng trúng tuyển cho cô gái gốc Việt (ngoại trừ Đại học Yale).
Điều gây bất ngờ cho nhiều người đó chính là: tấm vé vào cửa trường Đại học Harvard danh giá của Ngọc không gì khác ngoài một bài luận về “chiếc áo ngực và những ngôi sao”. Hiện bài luận này đang được đánh giá cao trên trang Quora, một trong những cộng đồng hỏi – đáp hàng đầu thế giới của Mỹ.
Chia sẻ về bài luận thú vị về chiếc áo ngực, Mỹ Ngọc cho biết: “Việc em nộp đơn xin vào trường Harvard như là một trò đùa, đấy là sự lựa chọn cuối cùng của em, và đơn ứng tuyển cũng trông rất đơn giản. Kể từ lúc đó, em không nghĩ là mình có thể được nhận, cũng chẳng mảy may quan tâm đến việc cố gắng gây ấn tượng với bất kỳ ai và chỉ việc viết về điều làm mình cảm thấy hạnh phúc. Trong trường hợp này là về những chiếc áo ngực và các ngôi sao”.
Mỹ Ngọc cũng chia sẻ, trong thư chấp nhận việc trúng tuyển được gửi qua email cho Ngọc có đoạn viết tay từ người phụ trách tuyển sinh của Harvard: “Tôi rất là thích thú khi đọc bài viết về áo ngực của bạn!”.
Theo Ngọc, viết lách không phải là để khiến cho người ta thích mình, mà phải viết về những điều xuất phát từ trong trái tim, dù là những thứ nhỏ bé tầm thường nhưng đôi khi lại có ấn tượng hơn cả những điều to tát. Cô nàng cũng thích những thứ bình dị nhỏ bé và ngẫm nghĩ về chúng.
Tô Mỹ Ngọc theo học ngành tâm lý học tại Đại học Harvard với mong muốn trở thành bác sĩ tâm thần học. Ngoại trừ học giỏi, văn hay, Mỹ Ngọc cũng đam mê nghệ thuật và tích cực tham gia các hoạt động phát triển bản sắc văn hóa cùng cộng đồng người Mỹ gốc Việt nơi đây. Sau khi tốt nghiệp trường Harvard, Ngọc dự định sẽ nộp đơn vào trường Y để theo đuổi ngành bác sĩ.
*****
Dưới đây là nguyên văn bài luận được biên dịch từ bài đăng trên Quora của Tô Mỹ Ngọc
Tôi nhớ lần đầu tiên mặc áo ngực. Khi ấy, tôi học lớp 5 và vừa từ trường về nhà. Mẹ đưa cho tôi một chiếc áo màu trắng để mặc dưới lớp áo sơ mi. Mẹ tôi đã nói: “Bây giờ, con đã là thiếu nữ. Con cần mặc cái này”. Từ khoảnh khắc đó, cuộc đời tôi đã thay đổi mãi mãi.
Cùng năm đó, tôi biết rằng một ngày nào đó Mặt trời sẽ tàn lụi. Và tôi, khi cảm thấy sự bó buộc bên dưới lớp áo sơ mi, nhận ra rằng tuổi thơ mình cũng sẽ tan biến như Mặt trời. Sau chiếc áo đầu tiên, chiếc thứ 2 và thứ 3 cứ to dần. Và sau đó, tôi có chiếc áo ngực thứ 4 với kích cỡ dành cho phụ nữ trưởng thành, giống thứ mà mẹ tôi hay mặc.
Mỗi khi có thêm chiếc áo mới, tôi lại bỏ cái cũ đi. Ở một nơi nào đó tối tăm trong góc tủ, những chiếc áo lót bị vứt đi và chúng được chất thành đống. Những chiếc áo nhỏ xíu, sờn vải đó từng một lần rực rỡ trong những ngày được sử dụng.
Tuy nhiên, chúng phai mờ theo thời gian và dần trở thành những món đồ thừa thãi, cũ nát và bị bỏ mặc. Những chiếc áo tồn tại trong một góc nhỏ của vũ trụ này bị bám bụi như một ngôi sao đã chết – không sự sống, không ánh sáng và cũng chẳng còn sự mãnh liệt.
Với mỗi chiếc áo ngực mới, tôi cảm thấy bàn tay vô tình của sự đổi thay đã đẩy tôi xa hơn vào con đường mà tôi chẳng thể quay lại. Chúng không còn đơn giản như chiếc đầu tiên mà có nhiều nếp gấp, đường khâu, viền xếp và hoa văn. Những thứ đó được thiết kế nhằm làm giảm bớt sự phức tạp đang lớn dần cùng trách nhiệm của tôi.
Đôi khi, tôi cảm thấy mình quá lớn so với chiếc áo ngực hiện tại, tôi không thể hoặc chưa sẵn sàng thay một chiếc khác bởi những ý nghĩa đằng sau sự đổi thay ấy – nếu mỗi chiếc áo ngực mới đồng nghĩa với việc chấp nhận cái chết của một vì sao, thì thế giới của người lớn chẳng là gì đối với tôi. Nó chẳng khác nào một cuộc đời đen tối. Tôi đã rất cố gắng để không giết thêm bất kỳ ngôi sao nào nữa. Nhưng, sự kháng cự của tôi chưa đủ. Tôi thấy bản thân tiếp tục chất thêm hết lớp áo này đến lớp áo khác. Chồng áo ngực cứ lớn lên không ngừng. Với suy nghĩ đó, tôi đã chuẩn bị cho mình cái kết, cho giây phút mà cả vũ trụ của tôi bị nhấn chìm trong hố đen sau cánh cửa tủ quần áo.
Tuy nhiên, tôi đã được cứu thoát.
Tôi học được rằng cuộc sống không đi theo đường thẳng mà theo vòng tuần hoàn với các chu kỳ: Những ngôi sao mới có thể được sinh ra từ tro tàn của những vì sao cũ, và bóng đêm của cái chết sẽ được đong đầy ánh sáng của sự sống. Do đó, những điều được tạo ra chỉ là sự tái hiện của quá khứ trong một dạng khác để phù hợp hiện tại. Khi mặc một chiếc áo ngực mới, tôi không vứt bỏ con người cũ mà định hướng lại bản thân nhằm thích ứng với những thay đổi.
Thay đổi, dù nghe cảm thấy khá nặng nề, chỉ là một điều tự nhiên – chồng áo ngực cũng chỉ lớn dần. Mặc dù khó có thể chấp nhận sự tồn tại của chiếc áo ngực trong cuộc đời tôi, tôi nhận ra rằng tôi không thể sống thiếu nó. Vì đến khi chúng ta lớn lên, mọi thứ có xu hướng rơi xuống một cách dễ dàng và chẳng điều gì đáng tin hơn chiếc áo ngực. Nó cho chúng ta sự hỗ trợ cần thiết từ bên trong để vững vàng trong cuộc sống.
Bản dịch Vietnamnet
TinhHoa tổng hợp