Nhầm tưởng cháu trai, bà cụ mù cứu tên trộm một mạng, và kết cục thật bất ngờ…
Trụ Tử là một đứa trẻ đáng thương, từ nhỏ đã mất cha mẹ, cùng bà nội sống nương tựa lẫn nhau. Năm Trụ Tử 20 tuổi, bà nội bị bệnh, vì không có tiền chạy chữa nên cuối cùng bà nội rời bỏ hắn mà ra đi.
Việc này là một đả kích rất lớn đối với hắn, Trụ Tử thề rằng đời này phải kiếm được thật nhiều tiền. Sau này, Trụ Tử cùng đồng bọn suýt chút nữa là đi vào con đường sai trái, nhưng điều khiến cho hắn vĩnh viễn không thể tưởng tượng được là, một bà cụ mù lòa đã cứu hắn một mạng, cũng vì thế mà hắn ở lại phụng dưỡng bà cụ cho đến cuối đời.
Ở trấn Lý Mộc thời gian gần đây liên tiếp phát sinh một số chuyện khiến nhiều người lo lắng, sợ hãi. Có mấy thôn, khi người dân tổ chức tiệc cưới, có một toán cướp đến trà trộn vào giữa những người thân, bạn bè đến dự tiệc. Chờ khi mọi người rời đi, toán cướp liền xông vào phòng tân hôn, bắt họ giao ra toàn bộ sính lễ cùng tiền bạc. Việc này là do Đại Trương và Mao Tử cầm đầu.
Vì nâng cao hiệu suất làm việc, bọn họ tính toán sẽ tìm thêm đồng bọn, vì thế Mao Tử đã đề cử người bạn học lúc nhỏ của mình là Trụ Tử với Đại Trương. Sau khi bà nội qua đời, Trụ Tử tinh thần sa sút một thời gian dài, bởi vì từ nhỏ đã mất đi cha mẹ, cho nên bà nội là người thân nhất trên đời này đối với hắn.
Trụ Tử vốn có mong muốn sẽ làm cho bà nội có cuộc sống hạnh phúc, sung sướng, nhưng không ngờ rằng ngày đó còn chưa đến thì bà nội bệnh nặng đã qua đời. Quy kết lại thì tiền chính là nguyên nhân chủ yếu dẫn đến bi kịch này.
Nghe Mao Tử nói, Trụ Tử liền quyết định đi cùng bọn hắn. Khi xe chạy đến thôn Ánh Khê, Đại Trương đột nhiên cho xe dừng lại, rồi quay đầu nhìn Trụ Tử nói: “Người anh em có thấy căn nhà phía bên phải không, đi xem xét xem nơi đó có món gì có giá trị không? Vì ngươi là tay mới, cần phải tập luyện một chút, kẻo đến lúc vào cuộc lại thất thủ. Ngày mai bọn ta sẽ trở lại đón ngươi”. Nói xong hai người để Trụ Tử ở đó rồi cho xe chạy đi.
Trụ Tử quan sát căn nhà, lẻ loi dựng bên đường, thoạt nhìn cũng không rộng rãi cho lắm. Hắn lợi dụng ánh trăng rồi lặng lẽ mò vào trong, nép ở bên này, trốn ở bên kia, thở không dám thở mạnh, sợ gây ra tiếng động.
Ngay lúc đó, đột nhiên có tiếng một bà cụ hỏi: “Cháu trai, là cháu trở về phải không?”. Đi cùng tiếng hỏi là ánh đèn sáng lên.
Trụ Tử đối mặt với chuyện bất ngờ không biết phải làm sao, sững sờ ngay tại chỗ. Bà cụ lục lọi tìm cây gậy ở bên cạnh, chuẩn bị xuống giường, lúc này Trụ Tử mới phát hiện thì ra bà cụ này bị mù.
Bà cụ thong thả đi đến bên cạnh Trụ Tử rồi nức nở nói: “Cháu ngoan của ta, cháu mười năm nay không về nhà, bà nội rất nhớ cháu”.
Không biết thế nào, Trụ Tử đột nhiên cảm thấy xót xa trong lòng, trước mặt là một người già cả tóc bạc trắng, làm cho hắn nhớ lại bà nội của mình. Nói xong bà cụ kéo tay Trụ Tử đi tới bên cạnh cái bàn, thân thiết nói: “Cháu à, không phải cháu nói bà nội làm đồ ăn là ngon nhất sao? Bà nội đã làm đồ ăn cho cháu xong rồi, nhanh ăn đi”.
Trụ Tử nhìn đồ ăn trước mắt đã lên mốc meo, không biết nên làm sao bây giờ. Bà cụ không nghe thấy động tĩnh gì liền hỏi Trụ Tử sao lại không ăn, Trụ Tử nén nước mắt vội vàng ăn vào một miếng lớn.
Không kìm lòng được, Trụ Tử nhớ tới những lúc bà nội mình nấu cơm, bất giác nói: “Bà nội làm đồ ăn là ngon nhất trên đời”.
Nói xong hắn vội vã che miệng lại, sợ mình lộ ra sơ hở. Nhưng bà cụ chẳng những không phát hiện ra, còn vui mừng cười hớn hở. Đêm đó, bà cụ dường như không ngủ, luôn cầm tay Trụ Tử cùng hắn nói chuyện phiếm cả đêm.
Ngày hôm sau, ông trưởng thôn mang đồ cho bà cụ, thấy trong nhà có thêm một người thanh niên, ông ta cũng không nghĩ nhiều, chỉ tưởng Trụ Tử là bà con thân thích của bà cụ đến đây thăm nom bà mà thôi. Cho nên trưởng thôn đặt đồ xuống, nói vài câu rồi đi về.
Khi Đại Trương và Mao Tử đến đón Trụ Tử, gây ra tiếng ồn, bà cụ vội hỏi Trụ Tử: “Cháu à, có khách đến nhà chúng ta sao?”.
Trụ Tử vội vã trả lời: “Bà nội, là hai người cùng làm với cháu, họ đến bàn với cháu việc đi về công trường”.
Bà cụ nghe thấy vậy, vội vã giữ chặt tay Trụ Tử, sống chết không để cho hắn đi, bà nói: “Cháu trai, bà nội đã lớn tuổi, không sống được mấy ngày nữa, mỗi một lần cháu đi xa là thật lâu không trở về nhà. Bà không muốn cho cháu lại đi nữa”. Trụ Tử rớt nước mắt nói bọn Đại Trương đi trước, qua vài ngày nữa sẽ đi tìm bọn họ sau.
Trụ Tử đột nhiên nảy sinh một ý nghĩ, hắn muốn giúp bà cụ tìm được cháu trai của mình. Mấy ngày sau, trưởng thôn lại đến thăm bà cụ, Trụ Tử thừa dịp dò hỏi tin tức liên quan đến người cháu của bà cụ.
Trưởng thôn nhìn hắn rất lạ, rồi kéo hắn đến một bên nhà nói nhỏ: “Cháu không biết sao? Cháu trai của bà cụ đã chết rất nhiều năm rồi. Nó đi làm ở công trường, không cẩn thận ngã xuống chết tại chỗ. Bà cụ biết tin tức này xong, khóc lớn một hồi, rồi từ đó trở đi thần trí mơ hồ”.
Trụ Tử nghi hoặc nhìn trưởng thôn, sợ bị bại lộ nên vội vã nói: “Cha mẹ chỉ kêu cháu lại đây thăm bà cô, chứ không nói cho cháu biết chuyện cháu trai của bà”. Nói xong, Trụ Tử mới hiểu ra, thảo nào ngay cả giọng của cháu mình bà cụ cũng không phân biệt được, thảo nào khi nghe hắn nói muốn đi công trường bà liền khẩn trương, không chịu để hắn đi.
Sau khi trưởng thôn ra về, Trụ Tử nhìn bà cụ lẻ loi hiu quạnh, sinh lòng thương xót, quyết định sẽ chăm sóc bà thêm vài ngày. Sau này, Trụ Tử mới biết được tin tức Đại Trương và Mao Tử đã chết. Chuyện là sau khi rời khỏi nhà bà cụ, Đại Trương và Mao Tử đi sang một thôn khác gây án, bị cảnh sát bao vây, những vụ án trước đã khiến cho cảnh sát chú ý. Trong lúc chạy trốn, 2 người họ hốt hoảng không nhìn đường, ô tô lao xuống vách núi, chết tại chỗ.
Trụ Tử nghe xong, thấy thật may mắn cho bản thân khi ấy không đi cùng bọn họ, cũng rất cảm kích bà cụ đã cứu mình một mạng. Lúc đó bỗng vang lên âm thanh nồi niêu rơi xuống đất từ hướng nhà bếp, Trụ Tử vội vàng chạy đến thấy bà cụ đang chuẩn bị làm đồ ăn cho mình, Trụ Tử dìu bà cụ đến ngồi ở cái ghế, lấy tay vén tóc bạc trắng đến sau tai cho bà rồi thân thiết nói: “Bà nội, sau này những việc cơm nước đều giao cho cháu đi, cháu sẽ nấu những món ngon cho bà”. Bà cụ hai mắt ngấn lệ, cười rồi vội vàng gật đầu.
Trụ Tử luôn cảm thấy chính mình mắc nợ bà nội, còn suýt chút nữa phạm phải tội lỗi tày trời. Cũng may, bà cụ mù đã khiến cho hắn kịp thời quay đầu, hắn quyết định sẽ ở lại đây để chăm sóc nuôi dưỡng bà cụ mù đáng thương cho đến cuối đời, coi như là bù đắp cho tiếc nuối đối với bà nội của mình trước đây.
Đức Hạnh biên dịch