Câu chuyện cảm động: Tình yêu của cặp vợ chồng nghèo
Tình yêu không cần phải lãng mạn, không cần kinh thiên động địa, chỉ cần tay trái nắm tay phải, không buông không bỏ, không đổi không dời!
Năm đó, người vợ ngã bệnh, người chồng dùng xe ba gác đẩy vợ vào trấn để tìm phòng khám bệnh. Sau khi anh vét tất cả tiền xu trong túi ra, thầy thuốc cuối cùng cũng tiêm cho vợ anh một mũi, còn nhét cho cô hai túi thuốc Đông y bọc trong gói màu vàng.
Người chồng kéo chiếc xe rời đi, người vợ vẫn nằm yên trên xe. Băng qua một con đường nhỏ, rẽ sang phải, rồi lại băng qua một con đường nhỏ, có một mùi hương rất thơm bay tới. Người chồng nuốt nước miếng, ngập ngừng vài giây rồi dừng bước, quay đầu hỏi: “Có muốn ăn bánh quẩy không?”
Người vợ nằm trên xe vốn cũng đã lén nuốt nước miếng, đột nhiên nghe tiếng chồng hỏi, sững sờ một hồi, lắc đầu: “Không ăn, không muốn ăn”. Người vợ ấn vào trong túi có vài củ khoai lang nóng hổi: “Đây là khoai lang, nếu như em đói sẽ ăn khoai lang”. Người vợ hiểu rõ, túi tiền của chồng mình ngay cả một mảnh tiền xu cũng không có, làm sao có tiền mua bánh quẩy.
Người chồng nhìn vợ, tựa như lập tức thấy được tâm can của cô. Người vợ cảm thấy xấu hổ, cúi đầu. Chết thật, mùi thơm quyến rũ ấy cứ bay qua đây, người vợ không cầm được lại nuốt nước miếng.
Khi chiếc xe được đẩy đến bên đường, dựng cho ổn định, người chồng sải bước hướng về cái quán chiên bánh quẩy nho nhỏ bên góc đường. Ánh mắt người vợ đuổi theo bóng lưng dài và rộng của chồng, nhìn chằm chặp vào người chồng đang đứng trước cái quán ấy.
Người vợ đỏ mặt, xấu hổ đến nỗi nhắm mắt lại: “Trời ơi, chúng ta không phải là ăn mày, sao anh lại có thể chai mặt đi ăn xin người khác chứ!”. Mở đôi mắt ra, người vợ nhìn thấy anh chồng cười cười giơ bánh quẩy lên đi về phía mình.
Người vợ tức giận, lắc đầu: “Em không ăn. Em không phải ăn mày, không ăn những thứ đi xin”. Người chồng lớn tiếng nói: “Ai bảo bánh quẩy này là đồ ăn xin, là anh lấy thuốc lá để đổi.”
Người vợ kinh ngạc: “Lấy thuốc lá để đổi? Vậy lúc anh muốn hút thuốc thì phải làm sao?”.
Người chồng cười: “Một ngày, nửa ngày không hút thuốc, cũng không thể chết. Nếu không thể nhịn, nghiện thuốc đến không chịu nổi, thì anh sẽ đập vài cái lá khô bên đường cuộn thành loa tròn, không phải cũng có thể hút tạm sao…”. Người chồng cầm bánh quẩy đưa cho vợ: “Mau ăn đi, nhân lúc còn đang nóng, vừa thơm lại vừa mềm”.
Người vợ nói: “Chúng ta chia ra ăn đi, anh một nửa, em một nửa”. Người chồng lắc đầu lia lịa: “Không, anh không thích ăn những thứ đầy dầu như thế này, em mau ăn đi”.
Người vợ cắn một miếng, đôi mắt ngấn lệ đi, muốn lau, nhưng lại không lau. Người chồng còn vui vẻ hỏi: “Có thơm không, có ngon không?”. Người vợ buột miệng: “Đắng, rất đắng.”
Người chồng suýt nữa nhảy cẫng lên: “Đắng? Sao lại có thể đắng, anh đã kêu chủ tiệm nướng một cái bánh ngọt nhất, thơm nhất mà”. Người vợ ngước đầu lên, chân mày chau lại: “Không tin, anh tự thử đi”.
Người vợ dùng sức xé ra nửa miếng, mạnh mẽ nhét vào miệng chồng. Người chồng nhai, rồi lại nhai, ơ, thật kỳ lạ, nó không đắng, vừa ngọt lại vừa thơm, còn ấm nữa.
Nhìn thấy dáng vẻ của người chồng, đột nhiên, người vợ bật cười. Người chồng lúc đó đã hiểu là tại sao. Người vợ chỉ là “gạt” chồng để chia sẻ bánh quẩy đó mà thôi, gạt người chồng ăn nửa còn lại của cái bánh…
Người chồng và người vợ trong câu chuyện này là bố và mẹ của tác giả hơn 30 năm trước. Câu chuyện này được họ kể lại rất nhiều lần cho con cái nghe, nhưng “phiên bản” mà hai người họ kể có chút sai lệch.
Người chồng luôn bỏ qua tình tiết ông ấy dùng số thuốc lá yêu thích ấy để đổi lấy bánh quẩy, nhưng lại liên tục kể chi tiết về việc người vợ đã gạt ông ăn bánh quẩy. Còn người vợ thì luôn nhấn mạnh tình tiết người chồng đã dùng số thuốc lá để đổi bánh quẩy như thế nào, nhưng lại bỏ qua khoảnh khắc bà đã gạt ông ăn bánh quẩy.
Trên đây là câu chuyện về chiếc bánh quẩy truyền nhau trên mạng, nó đã làm cảm động biết bao nhiêu người.
Hạnh phúc là gì?
Hạnh phúc, không phải là áo ấm đồ ăn ngon, hay bạc triệu dắt lưng, không phải là vinh hoa phú quý, không phải là lái xe xịn, ở biệt thự!
Hạnh phúc là khi ta khóc thì có người đau, khi ta mệt có người để dựa, mỗi nguyện vọng nho nhỏ, có người giúp ta thực hiện.
Hạnh phúc là có người yêu và hiểu mình, cho dù người đó có bao nhiêu, cũng đều lấy thứ tốt nhất đưa cho mình.
Phong cảnh có đẹp, nếu như không có người cùng thưởng thức, thì không có gì lạnh lẽo hơn thế. Cuộc sống có tốt, nhưng không có ai cùng chia sẻ, thì không có gì ảm đạm hơn như vậy. Tháng ngày đau khổ, nếu có người bên cạnh, thì còn gì hạnh phúc hơn.
Hạnh phúc là một loại cảm giác không liên quan tới giàu nghèo. Tình yêu không cần phải lãng mạn, không cần kinh thiên động địa, chỉ cần tay trái nắm tay phải, không buông không bỏ, không đổi không dời!
Tiền dĩ nhiên là quan trọng, nhưng nó chỉ là nhu cầu cuộc sống. Miễn là bạn có hai đôi tay chăm chỉ, bao nhiêu cũng có thể kiếm được, nhưng người yêu, nếu bỏ lỡ, bạn sẽ không bao giờ tìm thấy được nữa.
Tiền chỉ là để thỏa mãn vật chất, còn hạnh phúc mới là thỏa mãn tinh thần. Tình yêu thật sự, không cần tiền mua, tấm lòng thật sự, tiền càng không mua được.
Tuệ Tâm, theo SOH