Chỉ vì lười biếng, 2 đệ tử của hòa thượng Hư Vân bị quỷ ma trừng phạt
Rất nhiều người tưởng rằng, làm việc xấu mà không ai thấy thì sẽ không sao, vậy nên chẳng việc ác nào mà không làm. Tuy nhiên, trên đầu 3 thước có Thần linh, không việc gì có thể qua mắt được chư Thần.
Mùa xuân năm 1945, lão hòa thượng Hư Vân từ Vân Môn đến Nam Hoa truyền giới. Lúc đó, tại thiền tự Vân Môn có hai vị tăng nhân, một vị pháp danh là Cổ Căn, một vị pháp danh là Truyền Chân cùng ở một phòng.
Vào một buổi sáng, tiếng chuông đã vang lên nhưng hai người đều chưa rời khỏi giường. Một lát sau, Truyền Chân hỏi Cổ Căn: “Có tiếng chuông rồi, sao không dậy niệm kinh?”
Cổ Căn nói: “Ta trong người có chút khó chịu. Ngươi dậy đi!”
Truyền Chân duỗi cái lưng mệt mỏi, nói: “Ài! Ta cũng chẳng muốn đi, phương trượng đi vắng rồi, lười biếng một xíu cũng không sao”.
Hai người lại tiếp tục ngủ. Một lát sau, then cửa đột nhiên kêu “Két..” một tiếng, rồi cửa tự mở ra, một làn gió lạnh từ ngoài lùa vào, hai người ngước cặp mắt đang buồn ngủ của mình lên xem, thì thấy một con quỷ với cái đầu to hơn cái thân, bàn tay to hơn đầu, mắt trợn tròn, mặt mũi đầy nếp nhăn, tóc dài xõa xuống, răng chìa ra ngoài nhìn rất đáng sợ.
Con quỷ vươn tay đến kéo Truyền Chân ra khỏi giường, rồi ném xuống đất “bịch” một tiếng, rồi răn dạy: “Bồ Tát mở đàn tràng giúp các ngươi tu hành, các ngươi lại không lên điện niệm kinh, không biết hổ thẹn sao, đáng bị đánh!” Nói xong thì liên tục đánh vào mông Truyền Chân vài chục cái.
Cổ Căn thấy vậy lập tức hô: “Cứu mạng! Quỷ đánh người! Cứu mạng…” Vừa hô vừa cầm ghế, thang giường ném tứ tung, con quỷ liền bay đi. Các tăng nhân trong chùa nghe thấy tiếng hô cứu mạng, liền cầm gậy gộc chạy tới.
Cổ Căn bị dọa đến tái xanh, còn Truyền Chân bị đánh mặt úp xuống đất, thở gấp, toàn thân run rẩy, nói không ra lời. Mọi người đưa Truyền Chân lên trên giường, mông bị sưng tấy, phải điều trị hơn một tháng mới khỏi.
Ngay ngày hôm đó, Cổ Căn và Truyền Chân chuyển sang phòng khác ở, không dám ở phòng đó nữa.
Sau đó, có một tăng nhân pháp danh là Đạo Minh, xuất thân từ quân nhân, ỷ biết võ thuật, giỏi quyền pháp, xung phong nói: “Không sợ! Để ta đến ở phòng đó”. Rồi buổi tối cầm theo cây gậy sắt, ngủ trên giường của Truyền Chân.
Nửa đêm, then cài cửa lại “Két…” một tiếng rồi mở ra, một bóng đen xuất hiện cùng cơn gió lạnh. Đạo Minh bừng tỉnh, nhớ tới cây gậy sắt ở bên cạnh, nhưng toàn thân tê cứng, không cách nào nhúc nhích được.
Con quỷ nói: “Ngươi có chủ tâm bất lương, đã xuất gia rồi, phải vứt bỏ tâm hiếu chiến, giờ ta không đánh ngươi, ngươi sẽ không biết hối cải!”
Đánh xong con quỷ lại rời đi. Lúc này Đạo Minh mới phục hồi sức lực, chạy ra khỏi phòng, sợ hãi hô to: “Cứu mạng! Cứu mạng! Quỷ lại tới…”
Chúng tăng nghe thấy lại cầm gậy chạy tới, thấy Đạo Minh sợ tới mức toàn thân rã rời, ngồi tựa vào góc tường ở hành lang. Mọi người đưa Đạo Minh trở về phòng, lại nấu canh gừng đường đỏ mang đến cho Đạo Minh uống. Uống xong Đạo Minh mới tỉnh táo trở lại, rồi chậm rãi kể lại sự việc. Đạo Minh nghỉ ngơi vài ngày mới khỏe trở lại.
Tháng Tư, lão hòa thượng Hư Vân từ Nam Hoa thiền tự trở về, chúng tăng kể lại chuyện có quỷ đến dọa, không dám ở căn phòng kia nữa.
Đêm khuya, lão hòa thượng Hư Vân ngồi thiền, thấy một ông lão mặc áo bào màu trắng tiến đến trước mặt, cung kính nói: “Tôi ở phía sau núi đã được mấy trăm năm, đoạn thời gian trước, ngài đến Nam Hoa truyền giới, cũng vừa đúng lúc tôi ra ngoài, thấy các hậu bối tu luyện trễ nải, tôi đã ra tay trị bảo, nay đến đây để tạ tội với ngài”.
Lão hòa thượng Hư Vân nói: “Đã xuất sơn rồi, thì phải biết sống an phận, không được can nhiễu đến chúng tăng ở đây”.
Ông lão nghe xong cáo tạ rời đi, từ đó về sau sự việc như vậy không phát sinh nữa.
Lê Hiếu biên dịch