Bí ẩn chuyện nuôi “cổ trùng”: Trong mệnh không có chớ truy cầu
Tuy người xưa biết rằng mỗi người đều có số mệnh riêng, nhưng dân gian vẫn lưu truyền một số thuyết về chuyện nuôi cổ trùng có thể giúp chủ nhân thay đổi vận mệnh, đạt được những gì mà trong mệnh không có. Chuyện này liệu có thật là tốt đẹp đến vậy?
Nhiều thế kỷ trước ở vùng đất nọ có người tên Vương Hán là thương nhân buôn bán vải vóc, vì không gặp thời mà thua lỗ liên miên, nợ nần chồng chất. Đang lúc Vương túng quẫn thì có Lưu tiên sinh, vốn là bằng hữu của cha Vương hồi còn sinh thời, tới thăm.
Biết Lưu tiên sinh giỏi về phong thủy bùa chú, Vương Hán xin ông giúp mình nuôi cổ trùng để cải mệnh, nhưng bị từ chối. Hắn nài nỉ mãi không được liền nhắc: “Năm xưa tiên sinh từng được cha tôi cứu mạng, tới nay vẫn chưa báo đáp, chẳng lẽ đã quên ơn rồi?”.
Lưu tiên sinh không cách gì trả lời được, đành phải giúp Vương Hán. Suốt mấy ngày tiên sinh bắt về rất nhiều trùng độc, cùng bỏ vào một hũ sành để chúng cắn xé lẫn nhau. Trải qua nhiều trận chiến, con trùng độc trụ lại cuối cùng là con hung hãn nhất, độc địa nhất. Lưu tiên sinh lại nuôi con trùng ấy bằng các loại cỏ độc, đồng thời mỗi ngày còn kêu Vương Hán tự nhỏ một giọt máu vào hũ cho con trùng uống.
Sau 49 ngày thì con trùng chết, Lưu tiên sinh bảo Vương Hán bỏ xác nó vào một cái lư hương, bày ra thờ cúng như tổ tiên, tới đêm mà phát ra ánh sáng màu lục nhạt, ấy là đã thành công. Sau khi xong việc, Lưu tiên sinh liền cáo từ ngay.
Từ hôm ấy, Vương Hán có thể cảm ứng được lời nói của cổ trùng, cũng có thể trao đổi với nó, nhờ nó giúp đỡ chuyện làm ăn. Cổ trùng yêu cầu Vương Hán mỗi ngày cúng cho nó hai quả trứng gà, Vương Hán làm theo, tới khi cúng xong mang xuống mới thấy hai quả trứng tuy không bị đập vỡ nhưng phần lòng đỏ và lòng trắng bên trong đã biến mất không dấu vết.
Trong nhiều tháng tiếp theo, Vương Hán quả nhiên làm ăn phát đạt, buôn may bán đắc, hết thảy mọi chuyện đều suôn sẻ. Cổ trùng lại yêu cầu Vương Hán cúng cho mình mỗi ngày hai con gà sống. Vương Hán cũng làm theo, tới khi cúng xong ra dọn thì thấy chỉ còn hai nhúm lông gà ở đó.
Sau một năm Vương Hán trở nên giàu có, cổ trùng lại yêu cầu hắn xây cho nó một linh đường to lớn, đèn nến phải thắp liên tục không để tắt, hương khói lúc nào cũng phải nghi ngút. Việc này tuy tốn kém nhưng Vương Hán cũng ráng làm theo.
Lại qua thêm nửa năm, một hôm cổ trùng nói: “Nay ta ăn thịt gà đã ngán lắm rồi, ngươi hãy mang trẻ con về cho ta ăn”.
Vương Hán bở vía, đương nhiên không đồng ý. Cổ trùng lại nói: “Không cho ta ăn, ta sẽ ăn thịt con gái ngươi”.
Lúc này Vương Hán mới hiểu con trùng ấy vô cùng đáng sợ, nó không hề giúp không công, liền mang cái lư hương đựng xác con trùng ném xuống sông. Nào ngờ lúc quay về nhà thì thấy cái lư hương vẫn đang nằm trên bàn thờ, xác con trùng cũng còn nguyên trong đó. Vương Hán sợ quá, lại chất củi đốt cái lư hương, nhưng củi cháy hết mà cái lư hương và xác trùng không suy suyển.
Cổ trùng giận dữ nói: “Ta là vô hình trong không gian này, ngươi không thể hại ta được. Ta đã giúp ngươi giàu có, nay ngươi lại không đáp ứng yêu cầu của ta, có phải muốn chết không?”.
Vương Hán tuy tham lam nhưng không có ý muốn hại người, liền la lên: “Ta không cần tiền nữa! Yêu quái nhà ngươi mau cút đi!”
Cổ trùng đáp: “Mời Thần đến thì dễ, mời Thần đi thì khó! Không cấp trẻ con cho ta ăn thì ta tuyệt đối không bỏ qua đâu. Trước tiên ta sẽ ăn thịt con gái ngươi rồi liệu tiếp”.
Vương Hán đành khẩn cầu: “Xin ngươi cho ta vài ngày để ta nghĩ cách”.
Cổ trùng liền hạn cho Vương Hán ba ngày, sau ba ngày mà không có trẻ con thì nó sẽ ăn thịt cả gia đình hắn. Vương Hán biết đại họa lâm đầu, bèn tới nhà Lưu tiên sinh cầu cứu.
Tới nơi mới thấy Lưu tiên sinh hai mắt đã mù, ngũ quan biến dạng vô cùng xấu xí, Vương Hán hoảng sợ hỏi nguyên do. Lưu tiên sinh nói: “Người tạo ra cổ trùng là trái với đạo Trời, tất yếu phải chịu quả báo này! Nếu không vì báo đáp ơn cứu mạng của cha ngươi, ta tuyệt đối không làm chuyện thương thiên hại lý ấy”.
Vương Hán kể lại chuyện của mình, rồi nói: “Tôi không ngờ con trùng đó lại gây hại như vậy, xin tiên sinh chỉ cho tôi một con đường để thoát khỏi nó”.
Lưu tiên sinh đáp: “Lòng tham của người ta không có đáy nên không bao giờ chịu an phận, mới sinh ra đủ chuyện trái ngang. Ngươi vì muốn cải mệnh mà thành, nay cũng vì muốn cải mệnh mà bại. Ngươi đâu có biết rằng con trùng kia đã lấy đi rất nhiều tinh hoa của ngươi, nay nếu khử nó đi ta chỉ sợ số mệnh ngươi cũng không thọ”.
Vương Hán nói: “Kết cục gì tôi cũng chịu, tôi không thể nuôi giữ mầm họa ấy được”.
Lưu tiên sinh gật đầu, bảo Vương Hán ôm lư hương đựng cổ trùng đi với mình tới miếu Thành Hoàng, khấn xin Thành Hoàng gia trợ giúp trừ tà. Sau khi khấn xong, tiên sinh bảo Vương Hán mang cái lư hương chôn sau miếu, quả nhiên lần này cổ trùng không cách gì thoát ra được nữa.
Lưu tiên sinh thở dài: “Cổ trùng ở dưới đất không được thờ cúng, sau 49 ngày sẽ tự tiêu biến đi, lúc đó cái mệnh đen đủi sẽ lại quay về với ngươi, còn cộng thêm nghiệp chướng đã tạo lần này…”
Quả nhiên tháng sau Vương Hán làm ăn thua lỗ, tiếp đó lại bị lừa đảo đến khuynh gia bại sản. Không lâu sau hắn mắc bệnh lạ, tay chân đều không nhúc nhích gì được, từ đó chỉ nằm một chỗ như người thực vật, nhiều năm liền mà cũng không chết được.
Lưu tiên sinh tuy mù lòa mà thỉnh thoảng vẫn đến thăm, lần nào cũng thở dài: “Đây là do tinh hoa trên thân Vương Hán đều bị cổ trùng lấy đi cả rồi, khiến hắn sống không bằng chết, chỉ có thể như vậy trọn đời chứ không thuốc thang nào chữa được đâu”.
Thế Di