Những câu chuyện chân thậc về thiên đường, luân hồi và địa ngục
Mọi quốc gia trên thế giới từ lịch sử rất xa xưa đều lưu truyền những câu chuyện về chủ đề luân hồi chuyển sinh cho đến thiên đường, địa ngục. Trong nền văn hóa Đông phương, các nội dung liên quan đến phương diện này còn phong phú hơn nữa. Nói về trời, có thuyết về 33 tầng trời hoặc 9 tầng trời, ngoài ra Thần Phật khác nhau lại chủ trì thế giới thiên quốc khác nhau. Nói về địa ngục, có thuyết về 18 tầng địa ngục, chủ quản địa ngục là Diêm Vương, còn có Quỷ Vô Thường chuyên đi tìm bắt hồn con người, mỗi nhân vật đều là những hình tượng rõ ràng chân thật. Nói đến luân hồi chuyển sinh, lục đạo luân hồi trong Phật gia đã giảng rất đầy đủ vấn đề các sinh mệnh chuyển sinh như thế nào? Điều này có quan hệ mật thiết tới việc con người ở thế gian hành thiện và làm việc ác.
Học giả người Mỹ dạo chơi Thiên Đường
Cách đây không lâu, Eben Alexander — tiến sĩ tại đại học Harvard ở Mỹ, một bác sĩ khoa ngoại thần kinh nổi tiếng có 25 năm kinh nghiệm — đã dựa vào trải nghiệm của bản thân ông để viết ra bài “Chứng cứ về Thiên Đường” (Proof of Heaven), được đăng lên trang đầu của tạp chí “Tuần san tin tức” của Mỹ. Trong bài viết, bác sĩ Alexander đã miêu tả rõ ràng chuẩn xác trải nghiệm bản thân mình lúc sắp chết, lại còn nói rõ ràng rằng thiên đường thật sự tồn tại. Tờ báo “Tin nhanh hiện đại” đưa tin, Alexander không phải là người đầu tiên từng trải nghiệm trạng thái cận tử, nhưng ông là người đầu tiên ở trạng thái vỏ não tê liệt, thân thể luôn trong tình trạng theo dõi y học mà du lãm nơi “thiên đường”.
Mùa thu năm 2008, Alexander mắc một loại vi khuẩn gây viêm màng não hiếm thấy, vi khuẩn đã xâm hại và ăn dần dịch não của ông, làm cho thần kinh vỏ não hoàn toàn rơi vào trạng thái bị tê liệt. Ông bị hôn mê đúng một tuần. Trong 7 ngày này, cơ thể của Alexander hoàn toàn không có cảm giác gì, chức năng của đại não hoàn toàn ngừng hoạt động. Trong tình trạng hôn mê sâu này, theo y học thì chẳng khác nào đã chết rồi, điều khác biệt duy nhất là ông ấy vẫn còn thở, nhưng ý thức của ông cũng chẳng còn nữa. Theo cách nói của bác sĩ, hiệu quả trị liệu tốt nhất của ông ấy cũng chính là một người thực vật.
Nhưng cho dù bác sĩ chữa bệnh cho ông có khám thế nào, và cho dù biểu hiện bề ngoài cơ thể ông, bao gồm tình trạng thực tế của tế bào thần kinh ở vỏ não của ông thế nào đi nữa, tư duy và ý thức tự ngã chân thực của ông lại hoạt động mạnh mẽ phi thường.
Sau khi hồi tỉnh, Alexander nhớ lại và cho biết “chuyến du hành thiên đường” của ông bắt đầu từ một nơi có rất nhiều mây. Trên bầu trời xanh ngát, từng đám mây lớn màu trắng và hồng bay bồng bềnh. Ở bên trên đám mây, những sinh vật trong suốt phát sáng tụ tập thành từng nhóm bay qua bầu trời, lưu lại một đường sáng dài lấp lánh. Alexander cho rằng không cách nào dùng ngôn ngữ để miêu tả cho chính xác được, nhưng ông biết rằng chúng hoàn toàn khác với tất cả những sinh vật trên Trái Đất, là hình thái sinh mệnh cao cấp.
Alexander nghe thấy một bài thánh ca tràn đầy niềm vui. Ông cảm thấy ở một thế giới như thế này, thị giác và thính giác lại không phân tách ra như thế giới hiện thực, ông có thể nghe thấy những sinh vật mỹ lệ bay lượn trên không trung, lại giống như ông có thể nhìn thấy những tiếng ca khoan khoái và mỹ diệu của chúng. Nhưng chỉ sau khi làm một bộ phận của thế giới đó thì mới có thể cảm thụ được những thứ này. Mỗi một sự vật vừa tồn tại độc lập, lại vừa hòa hợp thành một chỉnh thể.
Điều khác thường hơn nữa là, trong chuyến du lãm hy hữu này của ông, có một người con gái trẻ trung xinh đẹp đi cùng ông từ đầu đến cuối. Người con gái này ăn mặc đơn giản, màu sắc của y phục gồm màu xanh hồng, xanh đậm, màu cam nhạt, giống như những sự vật khác ở thế giới này, đều tươi tắn hoạt bát làm cho người ta mê mẩn. Khi cô ấy chú ý đến Alexander, ông cảm nhận được tất cả các loại hình thái của tình yêu thương, đồng thời lại vượt qua hết thảy cái tình tầm thường nơi nhân loại.
Người phụ nữ này không nói bất cứ lời nào, nhưng lại có thể truyền đạt thông tin cho Alexander. Những tín tức này giống như ngọn gió xuyên thấu thân thể, Alexander ngay lập tức có thể hiểu được hàm ý trong đó. Alexander hỏi thầm trong lòng rằng: đây là đâu? Ta là ai? Tại sao ta lại ở đây?
Mỗi khi Alexander đưa ra một vấn đề nghi vấn, ngay lập tức ông nhận được đáp án. Câu trả lời giống như sóng xung kích do ánh sáng, màu sắc, sự yêu thương và cái đẹp cấu thành, xuyên qua thân thể ông, thông qua một phương thức vượt qua cả ngôn ngữ mà trả lời những nghi vấn của ông. Khi ông tiếp xúc được những tín tức này, ông có thể ngầm hiểu trong lòng được mọi ý.
Alexander còn cảm thấy bản thân mình giống như sinh mệnh mới, “sinh ra” trong một thế giới mới rộng lớn hơn, vũ trụ giống như một thiên thể to lớn. Đối với những trải nghiệm kỳ bí huyễn ảo này, Alexander dám nói rằng so với những trải nghiệm trong cuộc sống thực tại vẫn chân thực hơn.
Là một bác sĩ khoa ngoại thần kinh dày dặn kinh nghiệm, Alexander vốn dĩ tin rằng đại não sản sinh ra ý thức, vũ trụ không mang bất cứ tình cảm nào. Nhưng sau khi trải qua lần cận kề cái chết này, ông nghi ngờ sâu sắc rằng có phải quan niệm như thế này quá đơn giản chăng. Ông chỉ ra rằng, vật lý hiện đại cho chúng ta biết được vũ trụ là một chỉnh thể, mặc dù thế giới chúng ta nhìn thấy phức tạp và khác nhau, nhưng dưới những biểu hiện đó, vạn sự vạn vật trong vũ trụ lại có liên quan với nhau không thể tách rời. “Hiện nay chúng ta biết rằng, vũ trụ không những là một thể thống nhất, mà còn tràn đầy tình yêu. Vũ trụ mà chúng ta cảm giác được trong quá trình chúng ta hôn mê, chính là một vũ trụ mà Einstein dùng các phương thức khác nhau để giải thích mà thôi.”
Alexander bắt đầu tin rằng, thân thể và đại não giống như tải thể của ý thức, hoặc phương tiện giao thông, chứ không phải là cái tạo ra ý thức. Quan điểm mới này mặc dù xuất phát từ góc độ khoa học, cũng đã giải thích về sự thật của vũ trụ từ phương diện tinh thần tín ngưỡng
Thực ra, trải nghiệm và nhận thức của Alexander về thiên đường và nhận thức về thiên đường của tôn giáo là nhất trí với nhau. Đứng tại lập trường của tôn giáo mà giải thích, ý thức của ông, cũng có thể coi là tự ngã chân chính của ông, trong một hoàn cảnh đặc thù, đã đến thiên đường ngao du một chuyến vậy.
Câu chuyện đầu thai chuyển thế của tồng thống Sri Lanka
Khoảng ngày 18 tháng 1 năm 1999, báo chí Srilanka đưa tin rộng rãi chi tiết về tình huống cố tổng thống tiền nhiệm của Srilanka là ông Ranasinghe Premadasa đã đầu thai chuyển thế. Theo báo chí địa phương đưa tin, tại vùng quê Hanguranketa miền trung Srilanka có một bé trai mới sinh ra được 22 tháng, được xác nhận là cố tổng thống Srilanka Ranasinghe Premadasa đầu thai chuyển thế. Tháng 5 năm 1993, tổng thống Ranasinghe Premadasa bị một tên đánh bom liều chết sát hại.
Theo tin tức đưa tin, bé trai sinh ra trong một gia đình nông dân. Mặc dù cha mẹ đặt tên cho cậu bé là “Wijayabahu”, nhưng cậu bé lại tự xưng là “Ranasinghe Premadasa”. Thậm chí bé trai này còn nói người nhà của Ranasinghe Premadasa là người nhà của mình. Mỗi ngày cậu bé dậy từ 3 giờ sáng, làm các nghi thức Phật giáo giống như cố tổng thống. Cậu bé này còn nhắc tới việc kiếp trước bị một nam thanh niên tên Barbu sát hại. Mà năm xưa hung thủ ám sát Ranasinghe Premadasa chính là Barbu – một thành viên đội đánh bom liều chết của Ấn Độ giáo.
Sau này trải qua xác minh, điều mà cậu nói về người vợ và con ở kiếp trước hoàn toàn là thật. Không chỉ một lần nhìn ảnh trên tiền xu mà nói rằng đó chính là cậu. Đồng nghiệp kiếp trước đến thăm cậu bé, cậu bé có thể nhận ra cũng không ít, còn tỏ ra rất quen thuộc họ. Khi đem cậu bé đến nơi kiếp trước bị sát hại, cậu bé khóc rất thương tâm.
Loại hiện tượng chuyển sinh này trong dân gian hầu như các nơi đều có. Theo cách nói thịnh hành hiện nay, người ta gọi người chuyển sinh này là “người tái sinh”. Thực ra trong tôn giáo có giảng, con người đều phải trải qua luân hồi chuyển sinh, chỉ là có một số người có thể nhớ lại những ký ức ở kiếp trước mà thôi. Cố tổng thống tiền nhiệm của Srilanka sau lần chuyển sinh này có thể nhớ lại ký ức kiếp trước rằng mình là một tổng thống, vậy thì kiếp trước trước khi ông làm tổng thống là như thế nào, ông cũng hoàn toàn không biết. Tuy nhiên, người có công năng, hoặc người đã tu luyện đến cảnh giới rất cao lại có thể nhìn thấy rất rõ ràng. Thần Phật trong quá khứ đã giảng rằng “con người ở trong mê” chính là có nội hàm ở phương diện này, chỉ là con người nhân gian quá chấp mê vào quan niệm hình thành do con mắt nhìn thấy là thật.