Câu chuyện có thật: Chín đôi giày
Câu chuyện cảm động về một cụ già kiên định với niềm tin của mình…
Có một cụ già rất nghèo, nghèo đến nỗi cụ không thể trả nổi tiền tắc-xi hay tiền xe khách mỗi khi cụ đi đâu. Chính vì thế, khi cụ già này quyết định lên thủ đô Bắc Kinh để thỉnh nguyện chính phủ chấm dứt cuộc đàn áp đối với Pháp Luân Công, cụ đã phải đi bộ một đoạn đường rất dài.
Trung Quốc rất rộng lớn. Nếu ai muốn đi đâu và không thể mua nổi vé xe khách, thì họ đành phải đi bộ. Từ ngôi làng nhỏ nơi cụ già đang sinh sống đến thủ đô Bắc Kinh là một đoạn đường rất dài. Ngày qua ngày, cụ vẫn không nản lòng, vừa đi bộ vừa nghĩ thầm rằng Sư phụ Lý Hồng Chí là tuyệt vời như thế nào, các bài giảng đã giúp cụ trở thành một người tốt hơn như thế nào, và là quan trọng như thế nào khi cụ chia sẻ những bài giảng này với những người cùng quê. Ngày này qua ngày khác, cụ vẫn kiên nhẫn bước, không hề nản lòng và trong tâm luôn luôn tràn đầy “Chân Thiện Nhẫn”.
Cuối cùng cụ đã đến được thủ đô Bắc Kinh, nơi có trụ sở các cơ quan đầu não của chính phủ. Cụ bước nhẹ nhàng đến một khu vực công cộng trên quảng trường Thiên An Môn, nơi cụ sẽ dõng dạc nói lên nguyện vọng của mình là mọi người dân nên được tự do tu luyện Pháp Luân Ðại Pháp. Trong lúc đó, trên quảng trường có rất nhiều người, khách du lịch có, người dân địa phương có, và có cả cảnh sát đang đi tuần rất cẩn mật. Với tấm lòng tràn đầy “Chân Thiện Nhẫn”, cụ bình thản ngồi xuống, bắt chéo chân theo thế kiết già, để cho mọi người thấy được nét tuyệt vời của những bài tập Pháp Luân Công. Ngay lập tức, hai nhân viên cảnh sát chạy tới la lớn, ngăn cản không cho cụ tập Pháp Luân Công nữa và yêu cầu cụ về đồn cảnh sát cùng với họ. Rất bình tĩnh, cụ nói: “Ðược, tôi sẽ đi theo các anh, nhưng hãy để tôi nói điều này đã”. Cụ mở miệng bao và rất cẩn thận lấy ra một đôi giày đã mòn đến tận gót, đặt xuống đất; rồi lấy một đôi khác, cũng mòn đến tận gót, đặt xuống bên cạnh đôi trước. Cụ tiếp tục như vậy cho đến khi cụ đặt cả chín đôi giày đã mòn đến tận gót bên cạnh nhau trên nền đất. “Các anh thấy gì không?” rồi cụ nói tiếp “Ðể đến thủ đô trình bày với chính phủ một việc, như đã được ghi rõ trong Hiến pháp, để xin chính phủ xem lại cái luật rất bất công cho người dân, tôi đã đi từ một nơi rất xa để đến đây, xa đến nỗi tôi phải đeo mòn tận gót chín đôi giày này”.
Tất cả những người cảnh sát đều ngỡ ngàng. Rồi có một viên cảnh sát nói nhỏ nhẹ: “Chúng tôi đã hiểu cụ nói gì rồi. Xin mời cụ đi đi, chúng tôi không bắt cụ đâu.”
Và cụ già yên lặng, từ từ rời khỏi quảng trường.
(Theo Viên Minh Net)