Số mệnh con người có phải đã được định trước: Trâu Minh Hạc và Lý Quang Địa
“Mắt thường nhìn không thấy liền cho rằng không tồn tại, đây là một loại tự cao tự đại của nhân loại khi tin tưởng rằng khoa học thực chứng ngày nay là vạn năng, phải chăng dùng tâm lý ‘ếch ngồi đáy giếng’ mà nhìn trời cao, tự mình phong kín lấy mình?”
Tuần phủ thời nhà Thanh Trâu Minh Hạc (1793~1853), xuất thân ở Giang Tô, đậu Tiến sĩ năm Đạo Quang (niên hiệu vua Tuyên Tông nhà Thanh, 1821-1850). Trước khi ông trở nên giàu sang, có một lần trong mộng, ông hỏi một người bạn làm quan trông coi sách dưới âm phủ, nghe ngóng vận mệnh cuộc đời của ông sẽ như thế nào. Người bạn viết cho ông tám chữ, ghi là “Quan cư tứ phẩm, hồng thủy vi tai”. Ông đang muốn hỏi rõ hơn, thì đã tỉnh mộng.
Năm Đạo Quang, Trâu Minh Hạc được điều tới nhậm chức tri phủ Khai Phong ở Hà Nam, đúng vào lúc sông Hoàng Hà làm vỡ đê, nước chảy vào thành, nguy hiểm khó lường. Ông đem giấc mộng kia nói cho người khác biết, nghĩ rằng bản thân lần này khó thoát hiểm, nhưng cuối cùng lại bình yên vô sự.
Về sau ông nhậm chức tuần phủ Quảng Tây, bởi vì bất lực trong việc tiêu diệt quân Thái Bình mà bị cách chức. Sau khi trở về cố hương, ông nhận được thông báo của Tổng đốc Lưỡng Giang là Lục Kiến Doanh lệnh phải tới Kim Lăng, trợ giúp tiến hành chuẩn bị công tác phòng ngự, và bị giết chết khi quân Thái Bình công vào thành.
Triều đình chỉ thị chiểu theo đạo viên quy cách mà ban thưởng cho người thân của Trâu Minh Hạc. Lúc này mọi người mới nhận ra câu “Quan cư tứ phẩm” quả thực đã ứng nghiệm. “Hồng thủy vi tai” ở đây là chỉ Hồng Tú Toàn.
Tại đây gặp đúng nạn hồng thủy, sau khi sự việc xảy ra mới biết được đã ứng nghiệm tại Hồng Tú Toàn, cùng bộ sấm ký nổi tiếng lịch sử “Vong Tần Giả Hồ Dã” có hiệu quả giống nhau đến kỳ lạ, năm đó Tần Thủy Hoàng vì cầu thuốc trường sinh bất tử, sai phương sĩ Lô Sinh đi tìm ở núi Bồng Lai, sau khi Lô Sinh trở về, báo cáo với Tần Thủy Hoàng rằng không tìm được thuốc trường sinh, mà lấy được một cuốn “Tiên thư”, trên sách có viết một lời tiên tri: “Vong Tần Giả, Hồ Dã”.
Khi thực lực dân tộc Hung Nô mạnh dần lên, thường xâm phạm biên giới, là một nạn lớn. Vì vậy, Tần Thủy Hoàng nghĩ rằng “Hồ” trong lời tiên tri là chỉ dân tộc Hung Nô (Người Hồ), nên ông đã xuất 30 vạn đại quân, dùng con trai trưởng trợ giúp Tô Vi thị giám quân sĩ, Bắc tiến chinh phạt quân Hung Nô, chấm dứt nạn nhà Tần vong, lại xây dựng Vạn Lý Trường Thành để phòng người Hồ xâm nhập ở phía Nam.
Tần Thủy Hoàng cho rằng từ đó về sau có thể vô lo vô nghĩ, nhưng không ngờ nhân tố khiến Tần diệt vong không phải người Hồ, mà là con nhỏ của ông Hồ Hợi. Đại nhân Trịnh Huyền đời Đường cho rằng: “Hồ giả, Hồ Hợi, Tần nhị thế chi danh”, thì ra “Hồ” này không phải tộc người “Hồ” kia.
Trong trường hợp này, tuần phủ Trâu Minh Hạc thông qua một người bạn ở không gian khác (trong câu chuyện này là âm phủ) mà biết được vận mệnh tương lai của mình, bởi vì ở một không gian khác, không tồn tại thân thể con người và đôi mắt thường này, nên có thể nhìn thấy chân tướng của sự việc, cũng minh chứng vận mệnh con người tại không gian khác đã được định sẵn từ trước, nên mới có thể từ không gian khác mà tra tìm được.
Nhưng dù đã nhìn thấy chân tướng ở không gian khác, một khi đã liên quan đến sinh tử tồn vong hoặc thiên cơ trọng đại, phần lớn sẽ dùng ẩn ý, sẽ không nói rõ, cũng là thuận theo Pháp lý “thiên cơ không thể tiết lộ rõ ràng”; bởi vì thế giới nhân loại và quỷ thần có không gian gián cách ở giữa, thường sau khi xảy ra sự việc con người mới nhận ra.
Ví như, Lý Quang Địa (1642 ~ 1718), thủ lĩnh người Hồ ở Tuyền Châu An Khê. Từng giữ chức tuần phủ Trực Lệ, Thị lang Bộ Binh, Lại Bộ Thượng Thư, năm 1705, nhậm chức Đại Học Sĩ ở Văn Uyên Các (tương đương với Tể tướng). Lý Quang Địa lúc chưa phát tài phú quý, từng gặp giấc mộng kỳ lạ trong thần miếu ở đầm Cửu Long. Thần tặng ông một bộ câu đối: “Phú quý vô tâm tưởng, công danh lưỡng bất thành”. Lý Quang Địa cảm thấy bộ câu đối này nhiều điềm xấu, trong tâm ông luôn cảm thấy không được tự tại.
Về sau, Lý Quang Địa đậu Tiến sĩ năm Mậu Tuất, làm quan đến Tể tướng. Thế mới biết hai chữ “Mậu Tuất” như chữ “Thành”, cũng không phải chữ “Thành”; nói một cách khác, “công danh lưỡng bất thành” ý là “Công danh tại Mậu Tuất”.
“Tưởng” (“想”) xóa bộ tâm (“心”) phía dưới, chính là tướng (“相”). Đổi câu nói, “Phú quý vô tâm tưởng” (vô tâm tưởng nghĩa đen là không thể tưởng; còn hiểu theo ẩn ý của Thần là: vô tâm tức là xóa bộ tâm ở chữ “tưởng” thành ra chữ Tể tướng), chính là “Phú quý là Tể tướng”.
Thần ban lời tiên đoán cho con người thường sẽ không nói rõ, phần lớn là dùng ẩn ý. Trong câu chuyện này cũng có thể nhìn thấy, các vị Thần ở không gian khác, cũng sớm biết công danh ngày sau và thời gian phát tài, mới có thể dùng phương thức này ám chỉ cho ông. Nói một cách khác, Lý Quang Địa lúc chưa trở nên giàu có, thì sự giàu có trong lương lai của ông đã được định sẵn ở một không gian khác.
Trong hai câu chuyện này đều liên quan đến vấn đề thế giới Quỷ Thần, một số người có thể sẽ nói: “Theo quan niệm khoa học ngày nay mà nhìn, thì trên thế giới này không có Quỷ Thần”. Còn lấy loại quỷ thần này để làm dẫn chứng nữa.
Thật ra, truyền thống văn hóa năm nghìn năm của Trung Quốc đều tin có Phật, Đạo, Thần, Quỷ… và những hiện tượng tồn tại ở không gian khác, chỉ là đến 100 năm gần đây, du nhập khoa học phương Tây, thật ra là do trong những năm 60 tại Trung Quốc đại lục đã cưỡng ép giáo dục vô thần luận, mới khiến con người dùng khoa học hiện đại để từ chối sự tồn tại của Phật, Đạo, Thần, Quỷ ở không gian khác, đồng thời xem những hiện tượng về Phật, Đạo, Thần, Quỷ cho là phong kiến, mê tín, ngu muội, lạc hậu…
Tôi nhớ rõ có một quyển sách trên mạng dạo trước có nói: khi Trương Mạn Ngọc diễn kịch trong vai ‘Nguyễn Linh Ngọc’, nhà nhiếp ảnh đã tận mắt nhìn thấy linh hồn của Nguyễn Linh Ngọc, đứng ở bên người Trương Mạn Ngọc và lúc nào cũng đi theo nàng, thậm chí Trương Mạn Ngọc còn trò chuyện với linh hồn của Nguyễn Linh Ngọc. Vì vậy, có comment của độc giả đại lục nói rằng: “Thật là bốc phét quá đi!” Họ cho rằng chỉ cần bạn đề cập đến quỷ thần, liền không cần suy xét, dùng chút tri thức nông cạn học từ thuyết vô thần luận, mà cho rằng đó là sự bốc phét.
Trên thực tế, dùng khoa học hiện đại chẳng những không thể chứng minh sự tồn tại của quỷ thần, thậm chí ngay cả sự khởi đầu của nhân loại cũng không chứng minh được. Ban đầu dựa vào thuyết tiến hóa của Đác-uyn, tin rằng nhân loại là do khỉ tiến hóa mà thành, nhưng theo sự phát triển của ngành khoa học sinh hóa, ngành khảo cổ học và các ngành khoa học khác, theo các nghiên cứu khảo sát, ngày càng nhiều bằng chứng chứng minh thuyết tiến hóa của Đác-uyn là sai lầm, là không có cơ cở tồn tại. (Tham khảo Hộp đen của Đác-uyn – DARWINS’ BLACK BOX và Michael. Và cuốn sách ‘Thuyết tiến hóa: nguy cơ từ lý luận – EVOLUTION: A THEORY IN CRISIS’.
Mọi người ngày nay nghĩ rằng khoa học đang rất phát triển, nhưng so sánh với những hiện tượng xuất hiện UFO trong những năm gần đây, thì khoa học kỹ thuật của nhân loại lại tỏ ra vô cùng yếu kém, UFO có thể đến một cách vô hình, và biến đi không có dấu vết, nói đến là đến, nói đi là đi, hoàn toàn không giống quy tắc vận hành của nhân loại, duy chỉ bọn họ biết rõ chúng ta, tùy ý tiến vào không gian của chúng ta, vậy mà khoa học kỹ thuật vẫn được nhân loại lấy làm kiêu ngạo. Vì không thể tiến được vào không gian của họ, nên khoa học đành phải nói rằng UFO là không tồn tại.
Mắt thường nhìn không thấy liền cho rằng không tồn tại, đây là một loại tự cao tự đại của nhân loại khi tin tưởng rằng khoa học thực chứng ngày nay là vạn năng, phải chăng là dùng tâm lý ‘ếch ngồi đáy giếng’ mà nhìn trời cao, tự mình phong kín lấy mình?
Theo Đại Kỷ Nguyên