Trên đời này, cần nắm chắc một chữ “buông”
Một chữ “buông” thể hiện muôn vàn triết lý nhân sinh. Nắm chắc một chữ “buông”, không chỉ là phương pháp dưỡng tâm tốt nhất, mà còn khiến cho sự phức tạp trở về đơn giản.
Có một loại phương pháp dưỡng tâm gọi là “buông”
Khi nào buông, khi đó sẽ đạt được một tâm thân nhẹ nhõm, “buông”, “tự tại” chính là hai cảnh giới quan trọng của nhân sinh.
Có một loại xử sự gọi là “buông bỏ đi”
Để đạt được hạnh phúc, ngoài buông bỏ không có con đường thứ hai. Và quan trọng là… sau khi buông bỏ cũng đừng hối hận.
Có một phương pháp làm việc gọi là “buông xuống”
“Buông xuống” không phải là để đó không làm nữa, mà hôm nay không nghĩ ra, tạm thời buông bỏ, thì khả năng ngày mai sẽ lại có sáng kiến. Bởi vì có “hoãn” ắt có “viên”, sự việc hoãn lại tất sẽ tròn đầy, sự tình hoãn lại ắt có chuyển biến.
Có một loại phương pháp quản lý gọi là “buông tay”
Quản lý không phải là nắm chặt không buông, cũng không phải tự mình làm hết việc, mà là buông tay và khuấy động sự tích cực của mọi người.
Có một loại cách nghĩ gọi là “bay bổng lên”
Suy nghĩ cho phép bay bổng lên mới có thể thiên mã hành không. Sáng tạo vốn là ở tưởng tượng, mà sức tưởng tượng lại khác xa so với tri thức.
Một chữ “buông”, muôn vàn triết lý. Vận dụng tốt được những điều này, sự tình phức tạp sẽ trở nên đơn giản, suy nghĩ biến loạn sẽ trở nên rõ ràng, tâm tình nóng nảy trên nên điềm tĩnh. “Buông” là một thái độ sinh tồn của sinh mệnh, là vẽ rồng điểm mắt, là sự cảm thụ sâu sắc…
Có một câu chuyện xưa kể rằng:
Một chàng trai bị hổ đuổi, anh ta chạy thục mạng nhưng cuối cùng lại đến bên vực thẳm. Lúc này người đàn ông rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan: Một bên là con hổ đói đang hau háu nhìn, còn một bên là vực thẳm sâu hun hút. Anh nhìn xuống, từ trong vách đá dựng đứng kia có một cành cây chĩa ra. Nghĩ rằng cành cây có thể là cứu tinh giúp anh thoát khỏi nanh vuốt hổ dữ, anh bắt đầu trèo xuống và bám vào đó.
Thế nhưng thật không may, có một con chuột chạy ra bắt đầu gặm cành cây đó. “Thôi rồi, thế là mình chết chắc rồi…”, anh vừa nghĩ vừa nhìn xuống phía dưới.
Sợ hãi cực độ, anh ta than Trời: “Ông Trời ơi, xin hãy cứu con… Con sẽ làm bất kể điều gì nếu như ngài yêu cầu”.
Bỗng một giọng nói vang lên từ không trung: “Con sẽ làm bất cứ điều gì ta yêu cầu chứ?”
Mặc dù rất kinh ngạc trước giọng sấm vang rền ấy nhưng người đàn ông vẫn đáp lại: “Thưa vâng, con sẽ làm mọi thứ… chỉ mong ngài hãy cứu con”.
Giọng nói vang lên: “Chỉ còn một cách này thôi”, “Con cầu xin ngài, hãy giúp con tai qua nạn khỏi. Hãy cho con biết giờ con cần phải làm gì?”
“Được, ta chỉ có duy nhất một yêu cầu này thôi”, giọng nói trên không từ tốn đáp. “Đó là…Con hãy buông tay ra!”
Một giây…
Hai giây…
Một phút trôi qua…
Lại thêm một phút nữa…
Cuối cùng, không còn cách nào khác, anh ta nhắm mắt buông tay. Khi mở mắt, thấy mình đang nằm trên chiếc xe chở đầy cỏ khô. Người ta nói rằng anh thật may mắn khi rơi đúng vào lúc đoàn xe này đi ngang qua đó. Nhưng còn một bí mật nữa mà có lẽ anh không biết, nếu buông tay sớm thêm hai phút nữa, anh sẽ hạ cánh an toàn xuống đoàn xe chở đầy bông và bọt biển; còn nếu chậm thêm chỉ một chút nữa thôi, anh cùng với nhành cây sẽ rơi xuống mặt đường toàn sỏi đá…
Trong cuộc sống, có những điều ta tưởng chừng không thể buông bỏ được. Ta khư khư giữ nó mặc nó làm ta sợ hãi và đau đớn. Càng giữ nó ta càng phiền não nhưng không đủ can đảm để buông tay. Vậy nên, trên con đường nhân sinh cần phải học một chữ ”buông” này.
Tổng hợp