Ăn mặc lôi thôi, lời nói khó hiểu, tưởng người điên hóa ra cao nhân
Trong lịch sử có nhiều nhân vật có biểu hiện không giống người thường, nhưng họ lại tồn tại những khả năng mà con người có muốn cũng không được. Lời họ nói ra người khác cũng không lý giải được nhưng sau đó mới vỡ lẽ vì chúng đều ứng nghiệm.
Người ăn mặc lôi thôi nhưng lại có thần thông
Vào thời Quang Tự cuối đời nhà Thanh, trong thành Bắc Kinh có một người tu hành kỳ lạ họ Trương, dù là mùa đông hay mùa hè đều chỉ mặc một bộ quần áo bằng da cừu, đầu bù tóc rối, mặt mày lấm lem, ngực phanh ra, đi chân trần. Ông từng kể về cuộc đời mình rằng: Thuở còn trẻ từng dốc tâm học hành nhưng thi cử lại không thuận lợi, cuối cùng bỏ nhà đi tu, nay mới trở về quê hương.
Ông Trương có thể uống liền mấy vại rượu trong một ngày, hoặc không ăn không uống trong mấy ngày liền mà không cảm thấy đói. Ông thường nói cho mọi người về một số việc sẽ xảy ra trong tương lai, sau này những điều mà ông dự đoán đều trở thành sự thật.
Khi đó mọi người mới biết ông là một dị nhân có thần thông. Có người còn tôn xưng ông là “Tiên tửu” (vị Tiên hay uống rượu) nhưng mỗi lần được gọi như vậy ông chỉ nhắm mắt không đáp lại, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Trước khi “Cuộc nổi loạn năm Canh Tý” nổ ra, ông đột ngột rời khỏi thành Bắc Kinh, từ đó không ai tìm được tung tích của ông. Khi đó những người ở lại thành Bắc Kinh ít nhiều đều gặp phải thảm họa quân sự, lúc này mọi người mới biết nguyên nhân khiến ông Trương rời khỏi Bắc Kinh chính là vì ông đã lường trước được tai họa này.
Bà lão điên tiết lộ thiên cơ
Tại một ngôi làng nghèo khổ ở tây bắc Trung Quốc, có một cụ bà được nhiều người kính trọng yêu mến vì một đời bà sống khiêm nhường hoà nhã, lương thiện siêng năng, và biết trọng lẽ phải.
Thời trẻ bà đột nhiên phát bệnh phong cuồng: Vào 27 ngày đầu tiên của mùa Đông, đêm khuya tuyết phủ đầy núi, bà trốn khỏi nhà lên núi tuyết cả ngày cả đêm. Người nhà thường phát hiện bà nằm ngủ mê man trong tuyết, chân nứt toác và máu chảy ra đã đóng lại thành băng. Dân làng đều kinh ngạc lắm: “Ái chà, thế mà không bị chết cóng mới lạ chứ!”
Trở về nhà bệnh phong cuồng lại nặng hơn trước. Cả ngày cụ bà rất vui miệng, gặp ai cũng cười hoài, lấy gì ăn nấy. Người nhà thấy bệnh tình như thế buồn lắm, khóc lóc mãi, biết làm sao bây giờ? Trải qua không đến mấy năm, đột nhiên bệnh tình của cụ bà biến khỏi hẳn, hoàn toàn giống như người bình thường.
Người nhà bà mừng rỡ khôn cùng, chắp tay cảm tạ trời đất (hoàn cảnh gia đình bà rất nghèo khổ, có bệnh cũng không đi chữa trị được). Một hôm cụ bà nói với người dân làng đến chơi với bà: “Cô có bệnh ở chân, người kia bệnh ở dạ dày, ở đây tôi chữa cho.”
Dân làng cho rằng bà bị bệnh cũ tái phát, không để ý nên cũng nhờ bà chữa cho chơi. Thế mà đau dạ dày hay đau chân gì khi qua tay bà đều được chữa khỏi. Người các làng trong vòng 10 dặm cũng biết tiếng đến chữa bệnh.
Danh tiếng cứ như thế truyền đến 100 dặm. Bà chữa bệnh chỉ lấy một bát lúa mì. Đôi khi bà còn cấp lúa mì cho người làng nghèo khổ.
Đến năm 1999, cụ bà đột nhiên trầm mặc không nói, chỉ lặp đi lặp lại một câu: “Người ơi, biết làm sao đây?” Từ đó đóng cửa tĩnh tọa, không muốn gặp người khác.
Có người hàng xóm vẫn thường hay qua lại nhà bà chơi, quan hệ rất gần gũi, sau này có đến gặp và gặng hỏi rốt cuộc là vì sao.
Cụ bà nói, rằng trong tâm bà rất lấy làm khó chịu, “bởi vì con người sắp có tai hoạ lớn”. Người hàng xóm không hiểu ra thế nghĩa là sao.
Sau mấy ngày nghe những lời khó hiểu của bà cụ, đến ngày 20/7/1999 ở Trung Quốc có một sự kiện lớn. Giang Trạch Dân phát động một phong trào đàn áp trên toàn quốc đối với các học viên Pháp Luân Công. Chiến dịch này được điều khiển bởi bộ máy tuyên truyền khổng lồ thông qua báo, đài, Tivi và mạng Internet, kêu gọi các hộ gia đình và nơi làm việc tham gia tích cực vào chiến dịch.
Hàng chục nghìn công dân Trung Quốc vô tội đã bị bắt, hàng nghìn người bị tra tấn, bị đày đi trại ‘cải tạo’ mà không được tòa án xét xử, bị giam giữ một cách bất hợp pháp tại các bệnh viện tâm thần, và hàng triệu phải sống cảnh vô gia cư, vô nghề nghiệp hoặc phải bị trục xuất khỏi trường học.
Bà cụ nói với người trong làng một cách rất nghiêm túc: “Mọi người nhất định không được tin vào những gì trên tivi, chúng nói dối; Pháp Luân Công là Phật gia chính Pháp; Mọi người phải kính trọng những ai tu luyện Pháp Luân Công.”
Tại một ngôi chùa gần đó, cách qua một con sông và một ngọn núi, có nữ trụ trì rất ngưỡng mộ công năng của cụ bà. Đến năm 2000 trở về sau, khi mà cuộc đàn áp lên đỉnh điểm, nữ trụ trì kia vì bị đầu độc nên đã viết những bài báo, biểu ngữ để đả kích Pháp Luân Công. Điều đó làm cụ bà rất khó chịu.
Một hôm, nữ trụ trì dẫn toàn bộ các đệ tử đến nhà bà để mời bà lên chùa dự hội, bà đã cự tuyệt không đi. Sau có người hỏi, và bà trả lời: “Cô ấy không phải người tu nhà Phật, mà là tội nhân.”
Có một vị công an nọ chuyên trách về bức hại các học viên Pháp Luân Công. Vợ của anh ta bị xuất huyết rất nặng. Phải đến bệnh viện điều trị, chụp cả X-quang. Bệnh viện phát hiện có khối u trong phổi. Anh ta sợ lắm, đưa đi các nơi chữa trị, nhưng bệnh viện đều nói đã hết cách. Cuối cùng đến nhà cụ bà để hỏi.
Anh cảnh sát này vừa vào đến cửa, cụ bà đã nói: “Mau về nhà sám hối đi, chư Phật sẽ tha thứ cho. Không được bức hại học viên Pháp Luân Công nữa.”
Viên cảnh sát này về nhà thắp hương bày lễ, lên núi vái lạy, hướng về hướng Sư Tôn của Pháp Luân Công mà sám hối về lỗi lầm của mình. Mấy hôm sau anh ta đưa vợ đi khám, đã thấy khối u tiêu mất.
Bác sĩ cũng sửng sốt cho rằng là kỳ tích. Viên cảnh sát mừng quá, đội lễ vật đến cảm tạ cụ bà. Cụ bà nói: “Anh biết đã sai, thế là tốt rồi. Phật gia giảng từ bi. Đây là đức Phật Chủ đã tha thứ cho anh. Vì vậy anh phải cảm tạ Pháp Luân Công.”
Anh công an này từ đó không tham gia vào việc bức hại Pháp Luân Công nữa, ngoài ra cũng rất kính nể các học viên Pháp Luân Công.
Bất kể là ai làm công tác gì, đến gặp cụ bà đều nghe cụ giảng giải: “Pháp Luân Công là Phật gia chính Pháp. Bây giờ tôi không chữa bệnh nữa. Trên thiên thượng không đồng ý tôi cứu độ người ta như thế nữa. Mọi người phải sắp đặt cái tâm ấy cho đúng.”
Một ngày vào năm 2002, cụ bà đột nhiên nói với người nhà, với bạn bè thân quyến cùng người trong làng, rằng cụ phải đi, rằng sứ mệnh của cụ đã hoàn thành rồi. Mọi người cứ tưởng là nói đùa, không để bụng.
Rồi đến một ngày vào Tháng 12/2002, cụ mới nói với người nhà và những người thân cận một chuyện làm mọi người giật mình sửng sốt, cụ bà nói: “Đương kim ‘hoàng thượng’ chính là yêu quái, là một con cóc ba chân màu đỏ thành tinh. Nó đến để phá hoại Trung Quốc và để tàn sát nhân dân, nhưng nó sẽ không còn sống lâu nữa… Tại Trung Quốc sẽ phát sinh đại sự. Mong rằng con cháu của ta phải nhớ lấy.” Nói xong cụ bà cười nhẹ rồi rời bỏ thế giới này.
Theo lời bà cụ, đương kim hoàng thượng ở đây chính là Giang Trạch Dân, bởi ông giữ chức Chủ tịch nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa từ năm 1993 đến 2003. Thêm vào đó, hình tượng mà người dân hay dùng khi nhắc đến ông Giang chính là hình tượng con cóc.
Ông Trương và bà lão trong bài viết tuy rằng phương thức biểu hiện khác nhau nhưng họ đều là người tu luyện. Trên thực tế, bất kể một người tu theo Đạo gia hay Phật gia, khi đến một trình độ nhất định đều có thể có được một chủng công năng và siêu năng lực nào đó.
Hiện nay rất nhiều người tu luyện khuyên mọi người không nên làm việc ác, thay vào đó là tích đức hành thiện để tiêu trừ tai họa, hoặc bỗng nhiên bảo mọi người làm một số việc nào đó không thể lý giải, bởi vì họ đã biết trước rằng trời sẽ giáng tai họa cho ai đó hoặc nơi nào đó nên họ đến để cảnh báo, tuy nhiên họ sẽ không nói thẳng ra.
Người bình thường chúng ta khi đối mặt với một số người có hành vi đặc biệt và có vẻ thần bí, cho dù không tin những gì họ nói, thì chúng ta cũng đừng tùy ý hiểu lầm họ. Suy cho cùng thì cảnh giới của một số người tu luyện đã vượt xa khỏi nhận thức của người thường rồi.
Tử Vi