Thế giới chính là một sân khấu lớn, và mỗi người đều là một quyển sách. Đọc người so với việc đọc sách còn khó hơn nhiều…
Nhân sinh như đường đi, con đường dài nhất chính là con đường tới tâm…
Giữa người với người, khoảng cách ngắn nhất chính là khi ôm nhau;
Giữa người với người, khoảng cánh dài nhất là khi chờ đợi;
Giữa người với người, khoảng cách nhìn không thấy nhất là bao dung;
Giữa người với người, khoảng cách đáng sợ nhất chính là sự thờ ơ với sự hiện hữu của bạn.
Không đo đo mới có thể sống chung lâu bền. Người không so đo, thoạt nhìn tưởng như mất đi, nhưng lâu dài lại chính là đạt được. Người thích chiếm tiện nghi của người khác, thoạt nhìn thì như đạt được, nhưng rốt cuộc là đang mất đi.
Thế giới chính là một sân khấu lớn, mỗi người đều là một quyển sách. Đọc người so với việc đọc sách còn khó hơn nhiều….
Có người, dưới ánh nắng mặt trời chói chang lại nguyện ý cho bạn mượn dù, nhưng lúc trời đổ mưa lại lặng lẽ bật dù đi trước.
Đọc họ lúc này, bạn ngàn vạn lần không nên oán trách họ, bởi vì họ chính là không muốn bị dầm mưa. Hơn nữa, chiếc dù đó chính là của họ, họ cũng không muốn gánh vác khó khăn của người khác. Vậy bạn có thể nói gì đây? Tốt nhất vẫn là tự mình nên mang theo một chiếc dù dự phòng.
Có người, tại thời điểm mà bạn có quyền thế, liền vây quanh bạn không rời; nhưng khi bạn rời khỏi chức vị hoặc không còn quyền thế, họ liền lặn mất tăm.
Đọc họ lúc này, bạn ngàn vạn lần không cần lý giải họ, bởi trước đó họ vì muốn đạt được mục đích gì đó mà ca ngợi bạn, nhưng hiện tại bạn không có khả năng đó nữa rồi, thì cũng không cần phải ở bên cạnh bạn để ca tụng nữa.
Có người, khi ở trước mặt bạn thì thổ lộ hết tâm tình, lời nói như nước chảy êm đềm, nhưng ở dưới đáy sông lại ẩn nấp một mạch nước ngầm bất tịnh.
Đọc họ lúc này, bạn ngàn vạn lần đừng căm hận họ, bởi vì phàm là người mà dùng mặt nạ dối trá đến lừa gạt người khác, thì cuộc sống đều rất gian nan, đôi khi sẽ bị kẻ cao tay hơn lừa gạt lại. Bạn nên thông cảm cho phương thức sống của loại người này, chờ đợi nhân tính của họ quay lại và tự biết xét mình.
Có người, tại thời điểm bạn vất vả cần cù gieo hạt, thì họ khoanh tay đứng nhìn, không chịu tưới xuống dù chỉ một giọt mồ hôi. Như khi bạn thu hoạch, họ lại không hề tỏ vẻ xấu hổ mà lấy các loại lý do để tới phân chia thành quả với bạn.
Đọc họ lúc này, bạn ngàn vạn lần đừng phản cảm, bởi vì có người chịu cùng bạn chia sẻ mùa thu hoạch ngọt ngào đã là vui rồi, mặc kệ họ mang theo cái tâm gì, chúng ta đều vui vẻ hoan nghênh. Bạn lặng lẽ cho họ biết thế nào là hy sinh, thế nào hưởng thành quả sau những nỗ lực, để cho họ biết được thế nào là tự tôn và tự ái.
Có người rất chú trọng chải chuốt bề ngoài, cách ăn mặc thể hiện là một người sang trọng quý phái, mà ở sâu trong nội tâm lại trống rống, tràn ngập vô tri cùng ngu muội.
Đọc người này, bạn ngàn vạn lần đừng khinh bỉ họ, bởi vì họ không hiểu trang phục vốn là của thợ may chế tác đấy. Mà người trí thức thì tiền bạc chỉ là công cụ, phẩm đức và khí chất mới là giá trị đích thực của đời người.
Đọc người khác, kỳ thực cũng là đọc chính mình, cũng đọc ra sự giả nhân giả nghĩa phía sau vẻ đạo mạo; đọc được sự xấu xa đằng sau vẻ mỹ lệ; đọc được sự xảo trá đằng sau những nụ cười.
Đọc người, quan trọng nhất chính là đọc hiểu họ là người như thế nào. Đọc người, cũng là vì chính mình muốn làm một người chân chính. Bởi vậy, khi đọc người, cần học được sự khoan dung, học được rộng lượng.
Người với người ở chung cần có sự thấu hiểu, sự tín nhiệm. Đối đãi người khác thêm một phần tha thứ, bạn sẽ phát hiện cuộc sống sẽ có thêm một phần vui vẻ đang chờ đợi mình.
Nhân sinh cả đời, viết chính mình để cho người khác đọc…
Đọc người khác chính là để đối chiếu chính mình: Dùng kính lúp xem “chân, thiện, mỹ” của người khác, hấp thu tinh hoa, hoàn thiện chính mình; Dùng kính hiển vi xem “giả, ác, xấu” của người khác, không lưu tồn, loại bỏ triệt để.
Viết chính mình cần thực sự nghiêm túc, bởi vì ở trong nhân sinh mà sáng tác là không có “sửa chữa” và “xóa bỏ”. Thế giới là một đại sân khấu, mỗi người đều là một quyển sách.
Một quyển sách hay chính là một người bạn, một người bạn càng là một quyển sách hay.
Sách có bao nhiêu loại, bằng hữu liền có bấy nhiêu loại.
Có sách thiết kế tinh mỹ, có sách chất phác tự nhiên;
Có sách chỉ ngắn ngủn mấy chương, có sách thì dạt dào vô tận;
Có sách dạy ta về cuộc sống, có sách dạy ta cách làm người;
Có sách cho chúng ta nhất thời vui thích, có sách khiến chúng ta hưởng lợi cả đời;
Có sách kích động cảm tình, có sách thúc giục người hăm hở tiến lên…
Bất kể đọc quyển sách nào, đến cuối cùng đều có thể đọc được những câu tâm đắc. Những câu này đủ để chúng ta trong lúc ý chí bạc nhược nhất có thể chèo chống được nhân sinh của chính mình.
Tuệ Tâm