Khi nhắc đến những hiện tượng tâm linh, nhiều người vẫn cho đó là mê tín và không chịu tiếp nhận. Tuy nhiên, có những hiện tượng tồn tại khách quan nằm ngoài khả năng nhận thức của con người. Dưới đây là một câu chuyện như thế.
Câu chuyện xảy ra vào năm 1959 tại thôn Mạch Liêu, Vân Lâm, Đài Loan. Năm đó ông Ngô Thu Đắc ở số nhà 95 đường Trung Sơn là chủ một tiệm bán vật liệu xây dựng, phát hiện vợ mình là Lâm Võng Yêu đột nhiên bất tỉnh, bèn đưa tới bệnh viện cấp cứu, nhưng tới nơi thì tình hình đã quá muộn, vợ ông được kết luận đã chết không rõ nguyên nhân.
Ba ngày sau khi bà Lâm Võng Yêu qua đời, khi gia đình chuẩn bị đưa đi mai táng thì đột nhiên bà Lâm tỉnh lại trong sự ngạc nhiên của mọi người. Trên các trang báo của Đài Loan khi đó có đăng những hồi ức của ông Ngô Thu Đắc khi vợ ông xảy ra chuyện, ông chia sẻ:
“Đó là sự việc xảy ra vào năm Dân quốc thứ 48 (năm 1959). Cũng bởi làm công việc kinh doanh vật liệu xây dựng nên tôi có tham gia xây dựng công trình ở đảo Hải Phong xã Đài Tây. Trong khoảng thời gian ở đó tôi rất ít khi về nhà, thi thoảng cứ mỗi lần tôi về nhà thì vợ tôi lại bị ốm và khi tôi quay trở lại đảo Hải Phong thì bệnh tình của vợ tôi lại khá lên.
Khi ở đảo Hải Phong, mỗi khi đạp xe về nhà, tôi cảm thấy xe đạp nặng hơn, nhưng tôi nghĩ có lẽ là do đường không tốt, nên không để ý. Sau này tôi mới biết là do cô gái ở Kim Môn ngồi sau xe cùng tôi về nhà. Khi đó người trên đường hay những người bạn đi cùng tôi đều nhìn thấy phía sau xe của tôi có chở một cô gái nhưng bản thân tôi không tin và hoàn toàn không biết điều này”.
Ngô Thu Đắc nhớ lại: “Vợ tôi qua đời ba ngày sau thì sống lại. Khi sống lại cô ấy như là một con người khác và nói những lời rất kỳ lạ. Cô ấy nói với tôi rằng tôi là một người con hiếu thuận trung hậu nổi tiếng ba đời, vợ tôi thì dương thọ đã tận số. Địa Tạng Vương Bồ Tát vì tội nghiệp người con hiếu thuận giữa đường đứt gánh nên ra lệnh cho cô ấy mượn xác của vợ tôi để hoàn dương về làm vợ tôi.
Ban đầu tôi tưởng cô ấy hôn mê nhiều ngày nên tinh thần hoảng loạn ăn nói lung tung, trong lòng quả thực rất lấy làm đau khổ. Tuy nhiên những sự việc thực tế sau này đã chứng minh những điều cô ấy nói là sự thật, và trong thân xác của người vợ hơn 40 tuổi của tôi quả thật là linh hồn của Chu Tú Hoa, cô thiếu nữ chỉ mười tám tuổi”.
Chu Tú Hoa nhớ lại: “Khi Ngô Thu Đắc làm xong việc về nhà, tôi bèn theo ông ấy về chờ cơ hội. Được vài hôm Lâm Võng Yêu bệnh tình trầm trọng, hồn ly thể, tôi liền thừa lệnh mượn xác hoàn hồn. Nhưng mượn xác không phải là dễ. Để vào nhục thể người khác là một việc rất khổ não, may có Vương Bang Công giúp đỡ, khoảng 20 ngày sau mới hoàn thành. Mặc dù cảm giác lúc ấy rất tự nhiên, nhưng không được quen mấy” (ám chỉ lúc trước là một thiếu nữ, nay là phụ nữ có chồng).
Ông Ngô Thu Đắc tiếp tục câu chuyện: “Thực sự ban đầu tôi không bao giờ nghĩ tới trên thế gian này lại có thể xảy ra những chuyện như vậy, lại càng không bao giờ nghĩ rằng việc này lại xảy ra trong nhà mình.
Ban đầu mọi người đều cho rằng tinh thần vợ tôi có đôi chút không bình thường chứ không hề nghĩ cô ấy bị điên hay tinh thần hoảng loạn. Tất cả những điều cô nói đều không phải là nói bừa. Khi đó các phương tiện thông tin và chính quyền tại địa phương cũng đi xác nhận thông tin về người có tên gọi Chu Tú Hoa, phát hiện quả thật có một người tên như vậy”.
Từ sau khi bà Chu Tú Hoa hoàn dương, vốn từ một cơ thể người phụ nữ hơn 40 tuổi, hành động cử chỉ của bà hoàn toàn thay đổi giống như phong thái của một thiếu nữ chỉ mới mười bảy mười tám tuổi. Lời nói khẩu khí cũng hoàn toàn thay đổi thành một con người khác và giọng nói thì rõ ràng là giọng điệu người Kim Môn.
Cháu vợ ông Ngô là một thanh niên khoảng 20 tuổi nhớ lại: “Khi dì ba tôi bị bệnh, tôi có giúp dượng ba săn sóc dì. Có lúc dì khóc, có lúc lại lẩm bẩm nhưng chúng tôi không hiểu dì nói gì. Có lúc dì nhổm dậy, chúng tôi cố ghì dì xuống nhưng không thể được mà còn bị dì xô ra. Một người phụ nữ bốn mươi tuổi không thể nào khỏe như thế.
Khi chúng tôi biết dì là người khác thì chỉ đành để dì dưỡng bệnh. Khi dượng ba tôi kêu dì là A Lâm thì dì bảo: ‘Tôi tên là Chu Tú Hoa, không phải là A Lâm’. Khi bà ngoại và dì hai tới, dì cũng không nhận ra mà chỉ nói: ‘Tôi không biết các người, các người là ai?’. Dĩ nhiên là hàng xóm của chúng tôi dì cũng đều không nhận ra”.
Người cháu này kể tiếp: “Nói mọi người không tin, nhưng khi dì hơi khỏe, nói có khách đến chơi thì dì liền bảo chúng tôi lấy ghế và đốt thuốc. Chúng tôi chỉ thấy dì cười cười, nói nói và ghế tre có tiếng cọt kẹt như có người ngồi trên di động vậy. Ít lâu sau thì không có khách nào tới thăm nữa.
Khi dì hoàn toàn khỏe mạnh rồi thì dì thay đổi hẳn. Lúc trước, thịt cá dì đều ăn, nhưng giờ thì hoàn toàn ăn chay. Lúc trước, thổi cơm, làm bếp là công việc của dì thì nay dì không làm nữa, nói là không biết. Nhưng những việc khác thì dì làm được cả. Lúc trước dì mù chữ thì nay lại có thể viết rất đẹp, không những vậy còn biết trông coi việc sổ sách. Lúc trước dượng tôi chỉ thờ cúng ông bà, nay dì xin thờ Phật”.
Khi đó các học giả nghiên cứu về các hiện tượng thần bí trên thế giới đều tới nhà để tìm hiểu về bà Chu Tú Hoa. Khi đó bà trở thành nhân vật tiêu điểm, thậm chí làm kinh động tới cả tổng thống Đài Loan khi đó là Tưởng Giới Thạch. Sau đó để lẩn trốn khỏi sự săn tìm của giới truyền thông các nước, Ngô Thu Đắc đã đưa vợ mình rời khỏi thành phố về quê sinh sống.
Bà Chu Tú Hoa, nhân vật nữ chính trong câu chuyện nhớ lại: “Từ nhỏ tôi sống ở Kim Môn Tân Nhai, cha tên là Chu Thanh, mẹ tên Chu Thái Nhụy, 15 tuổi đã bắt đầu ăn chay niệm Phật. Năm 1958 tại Kim Môn xảy ra 823 trận pháo kích, những trận pháo vào Kim Môn làm người dân trên đảo kinh hãi lo sợ. Sự tình phát sinh năm đó, tôi không biết là năm nào. Lúc đó tôi 18 tuổi, có người nói quân đội định rút lui, do đó dân chúng đều đổ xô xuống thuyền đánh cá để trốn.
Tôi cũng theo người ta xuống thuyền. Vì lúc đó rất hỗn loạn, quân đội nã pháo, nhà chúng tôi là nhà buôn bán không có thuyền, tôi theo mọi người xô đẩy mà xuống thuyền, lạc cha mẹ không ngờ lại là vĩnh biệt. Bữa đó quân đội pháo kích rất dữ, mọi người xuống thuyền cũng chẳng biết đi đâu. Bình thường dân chài cũng chỉ đánh cá ven bờ. Khi ra biển lớn chẳng biết phương hướng gì, về sau cứ mặc cho sóng biển đưa đẩy.
Chiếc thuyền nhỏ đi tới giữa biển thì không may gặp phải cơn bão lớn, sau hơn 10 ngày trôi dạt lênh đênh trên biển, lương thực cạn kiệt, những người đi cùng tôi vì đói khát mà bỏ mạng trên thuyền. Tôi cũng dần dần không cầm cự nổi mà bất tỉnh nhân sự. Khi tỉnh lại tôi phát hiện chiếc thuyền đã trôi dạt vào một hòn đảo nhỏ, trên thuyền khi đó có khoảng 5 – 6 ngư dân hung dữ. Họ đã cướp hết số nữ trang của tôi và những người đã chết trên thuyền, sau đó nhẫn tâm sát hại rồi quăng xác tôi xuống biển”.
Nói tới đó cô thổn thức không ra lời, mãi một lúc sau mới có thể tiếp tục:
“Cũng bởi dương thọ chưa tận, lại bị chết chìm dưới biển nên linh hồn tôi không có nơi để đi, cứ phiêu dạt phiêu dạt mãi cùng các vong hồn trôi dạt tới đảo Hải Phong. Trước khi đến ở nhà ông Ngô thì tôi ở đảo Hải Phong, chỗ đó cây xanh, biển xanh đẹp lắm. Vừa lúc đó tôi gặp ba vị Tam Thiên Tuế (ba vị vương gia Trương, Lý, Mạc) tại nơi đó đi tuần.
Nhìn thấy họ tôi bèn chạy tới quỳ gối khóc lóc thảm thiết kể rõ sự tình. Khi đó ba vị Thiên Tuế Gia lệnh cho tôi ở lại đảo Hải Phong ba năm, có ân báo ân có oán báo oán. Ba năm sau đó mới đưa tôi tới phủ Thiên Tuế để tìm cách giúp đỡ”.
Sinh thời Chu Tú Hoa là một người thành kính ăn chay niệm Phật, không muốn báo thù hay gây thù chuốc oán với ai. Tuy nhiên ở trên đảo Hải Phong có vô số những linh hồn vô chủ phiêu dạt ngoài biển cả, sau khi biết Chu Tú Hoa bị hại để bênh vực kẻ yếu bèn lén lút đi tìm những người ngư dân đã hãm hại cô để giúp cô báo thù.
Nhóm ngư dân giết người cướp của hãm hại Chu Tú Hoa đó bị quấy nhiễu tới mức tan cửa nát nhà, ăn không ngon ngủ không yên, có người thần kinh hoảng loạn, gặp ai cũng kể lại việc giết người cướp của năm đó, kể xong chuyện thì nhảy xuống biển tự sát.
Chu Tú Hoa nhắm mắt nhớ lại:
“Ba năm sau linh hồn tôi đi tới ngõ Ngũ Điều phủ An Tây để báo danh, Thiên Tuế Gia ở đó dẫn linh hồn tôi tới âm phủ giao nộp và tôi được Diêm Vương hạ lệnh linh hồn ở tại Thiên Tuế Phủ đợi lệnh.
Một ngày nọ Địa Tạng Vương Bồ Tát tới phủ An Tây thu nhận tôi làm nghĩa nữ và cũng bởi dương thọ chưa tận nên Bồ Tát lệnh cho Thiên Tuế Gia để tôi ở lại đợi có cơ hội mượn xác hoàn dương. Không lâu sau đó Thiên Tuế Gia cho người gọi tôi tới và nói: ‘Ở Mạch Liêu có một người đàn ông bình sinh rất thiện lương, vợ ông ấy sắp qua đời. Bây giờ linh hồn cô có thể nhập vào nhục thể của cô ấy, tên cô ấy là Lâm Võng Yêu'”.
Một người bằng hữu nhớ lại: “Những ngư phủ cướp của giết người đó, không lâu theo nhau mà chết, chỉ còn lại một đứa con bị bệnh thần kinh. Khi Chu Tú Hoa khỏe mạnh rồi, có người dẫn đứa nhỏ bị bệnh thần kinh ấy đến gặp Tú Hoa. Thực lạ Chu Tú Hoa ngăn không cho vào nhà.
Lúc trước Lâm Võng Yêu chưa bao giờ đến Đài Tây, và đứa trẻ điên đến nhà cũng không ai biết trước, vậy mà Tú Hoa lại biết. Lần trước chúng tôi đã biết ông Ngô đối với vợ cũ (Võng Yêu) không hợp lắm, nay đối với Tú Hoa thì rất hợp. Cô săn sóc con của Võng Yêu như con mình vậy. Hơn nữa từ khi Tú Hoa đến nhà, gia cảnh càng ngày càng khá hơn. Cô vốn quen buôn bán nên cô bảo buôn bán thứ gì, không buôn bán thứ gì đều đúng cả”.
Ngô Thắng Ngạn, con trai của ông Ngô Thu Đắc chia sẻ với phóng viên về câu chuyện của mẹ mình, anh nói:
“Mẹ tôi sinh ra ở Mạch Liêu, chưa hề đi Đài Tây hay Kim Môn bao giờ. Khi khỏi bệnh bà bỗng trở thành một người khác. Tuy xác thân là mẹ nhưng bà cương quyết không nhận là Võng Yêu, thân bằng quyến thuộc bà đều không nhận biết. Tôi thật không biết sao, dĩ nhiên tôi vẫn kêu bà là mẹ.
Lúc trước thì tôi không tin có chuyện mượn xác hoàn hồn, nhưng khi tham dự trại họp ban Hướng Đạo ở Phi Luật Tân, trong đoàn có một anh người Kim Môn, có giọng nói y hệt khi mẹ tôi khỏi bệnh. Do đó, tôi tin bà là người Kim Môn.
Một người chưa từng tới đảo Hải Phong như mẹ tôi lại có thể kể tường tận về phong cảnh nơi đây làm tôi tin những điều bà nói là sự thật. Đây chính là minh xác rõ ràng nhất về lục đạo luân hồi mà Phật giáo đề cập đến. Tôi tin rằng thật sự con người có lục đạo luân hồi và luật nhân quả báo ứng hoàn toàn là thực sự tồn tại”.
Câu chuyện Chu Tú Hoa 18 tuổi hoàn hồn trong thân xác của Lâm Võng Yêu, người phụ nữ 40 tuổi đã làm kinh động giới truyền thông và người dân Đài Loan năm đó. Sự việc diễn ra chân thực, với những nhân chứng cụ thể rõ ràng, khiến những ai vốn ngờ vực về thế giới tâm linh bí ẩn cũng đều phải suy ngẫm.
Theo ĐKN