Tinh Hoa

Vợ của bạn không thể nhòm ngó, khởi sắc tâm phạm tội tày trời

Con người ai cũng có phần thiện và ác, khi bản thân làm điều xấu lương tâm sẽ mách bảo bằng sự day dứt khôn nguôi. Như câu chuyện sau, nếu Vương Mỗ không biết hối cải thì hậu quả sẽ vô cùng thê thảm.

Vợ của bạn không thể nhòm ngó, khởi sắc tâm phạm tội tày trời. (Ảnh: qua hnol) 

Triều đại nhà Thanh, Kỷ Hiểu Lam là một đại văn hào xuất chúng, cuốn “Duyệt vi thảo đường bút ký” của ông và cuốn “Tử bất ngữ” của Viên Mai đều là những cuốn sách nổi tiếng. Trong cuốn “Nam Viên Bắc Kỷ” có nói rằng, hai quyển sách này đã ghi chép lại rất nhiều câu chuyện tương tự nhau.

Trong đó, tập 8 của “Duyệt vi thảo đường bút ký” kể về câu chuyện “Lấy tình giải oán”. Gần đây, bút danh Ngộ Đạo Kết Duyên đã chia sẻ câu chuyện đó lên mạng internet.

Lương tâm chưa mất, dùng tình giải oan duyên

Vương Mỗ và Tăng Mỗ là hai người bạn rất thân thiết, nhưng Vương Mỗ lại nảy sinh lòng ái mộ với người vợ xinh đẹp của Tăng Mỗ. Một lần, Tăng Mỗ bị một tên cướp vu khống nên bị rơi vào lao ngục. Không ngờ, Vương Mỗ lại bí mật hối lộ cai tù, nhờ hắn bỏ độc giết chết Tăng Mỗ ngay trong tù.

Sau sự việc này, Vương Mỗ liền lên kế hoạch cầu hôn với vợ của Tăng Mỗ. Tuy nhiên, lương tâm của anh ta lại không cho phép, trong lòng vẫn luôn tự trách bản thân, nên đã nhanh chóng đình chỉ kế hoạch.

Vương Mỗ chuẩn bị lo siêu độ cho vong linh của Tăng Mỗ, nhưng lại không biết làm như vậy có thực sự hiệu quả hay không, thế là Vương Mỗ đã đem cha mẹ và vợ con của Tăng Mỗ về nhà mình nuôi dưỡng, chăm sóc tận tình.

Cứ như vậy qua vài năm, hầu hết tài sản của Vương Mỗ càng lúc càng cạn kiệt, cha mẹ của Tăng Mỗ cảm thấy rất bất an, liền muốn gả con dâu của mình cho Vương Mỗ, nhưng Vương Mỗ lại kiên quyết từ chối, ngược lại càng đối xử tốt hơn với gia đình họ Tăng.

Lại qua vài năm nữa, lúc này mẹ của Tăng Mỗ bị ốm nằm trên giường, Vương Mỗ không quản ngày đêm túc trực ở bên cạnh, trước khi chết, mẹ của Tăng Mỗ nói với Vương Mỗ rằng: “Bao nhiêu năm nay, ân tình của con đối với cả gia đình chúng ta, kiếp sau bảo ta làm sao báo đáp cho con đây?”

Vương Mỗ quỳ sụp xuống đất, không ngừng dập đầu đến chảy cả máu, cùng lúc đó anh ta cũng kể lại toàn bộ câu chuyện khi xưa đã hại chết Tăng Mỗ. Anh ta cầu xin mẹ của Tăng Mỗ sau khi đến địa phủ, gặp được Tăng Mỗ rồi hãy thay anh ta cầu xin Tăng Mỗ tha thứ, người mẹ cảm động mà đồng ý.

Cha của Tăng Mỗ cũng viết một lá thư cho vào tay áo của vợ, và nói với bà rằng: “Sau khi bà chết thì sẽ gặp được con trai, hãy đưa bức thư này cho nó, nếu nó vẫn không tha thứ cho Vương Mỗ, tôi có xuống Hoàng tuyền cũng không muốn gặp lại nó nữa”.

Anh ta cầu xin mẹ của Tăng Mỗ sau khi đến địa phủ, gặp được Tăng Mỗ rồi hãy thay anh ta cầu xin Tăng Mỗ tha thứ, người mẹ cảm động mà đồng ý.

Sau đó, người mẹ liền qua đời. Lúc Vương Mỗ đang xây dựng phần mộ, do mệt mỏi quá sức nên đã thiếp đi. Trong giấc mơ, anh ta đột nhiên nghe thấy bên tai có người lớn tiếng: “Ân oán giữa hai chúng ta coi như kết thúc rồi, nhưng anh còn có một đứa con gái, chẳng lẽ anh quên rồi sao?”

Trong giây lát Vương Mỗ tỉnh dậy, thất kinh đến độ toát mồ hôi lạnh, anh ta hiểu ra ngay chuyện nhân quả, thế là đem con gái của mình gả cho con trai của Tăng Mỗ, sau đó Vương Mỗ quả nhiên đã có một kết thúc tốt đẹp.

Như thế, một mối thù không thể hóa giải đã được cảm hóa bằng sự chân thành, Vương Mỗ thực sự quá thông minh!

Phàm nhân nhìn thấy sắc liền dậy lòng ham muốn, đủ loại ác niệm đều sinh ra, mà khi ác niệm được sinh ra thì lương tâm sẽ chết.

Có câu rằng: Vợ của bạn không thể nhòm ngó. Vương Mỗ nhất thời ham muốn, vì cái đẹp mà hại chết một người bạn tốt, phạm phải tội lỗi tày trời. Tuy nhiên, vẫn may là người bạn thân đó kịp thời tỉnh ngộ, nếu không thì hậu quả sẽ vô cùng thê thảm.

Nhân quả báo ứng không dễ chịu chút nào

Nhân quả báo ứng chính là nguyên lý bất di bất dịch trong vũ trụ. Hành thiện đắc phúc báo, hành ác chịu ác báo, từ xưa đến nay chưa bao giờ sai lạc. Và khi một người phải chịu quả báo sẽ không bao giờ là thoải mái dễ chịu.

Trong thời kỳ Chiến Quốc, Đại tướng Bạch Khởi của nước Tần sau khi đánh xong trận Trường Bình, đã tàn sát bốn trăm ngàn binh lính tay không tấc sắt của nước Triệu, do đó đã tạo ra một nghiệp chướng mà suốt đời suốt kiếp khó có thể trả lại.

Theo văn hóa dân gian, khi người ta giết lợn thường thấy rằng sau khi cạo hết lông lợn, trên da lợn sẽ có hai chữ Bạch Khởi, tin rằng đó là vì Bạch Khởi đã giết chết quá nhiều người, phải mất bốn trăm ngàn lần đầu thai làm súc vật để người ta giết mổ thì mới có thể trả được nghiệp chướng năm xưa.

Kẻ giết chết quá nhiều người giết chết quá nhiều người, phải mất bốn trăm ngàn lần đầu thai làm súc vật để người ta giết mổ thì mới có thể trả được nghiệp chướng năm xưa.

Cảnh tỉnh bản thân là điều rất cần thiết

Có người nói rằng, cuộc sống văn minh hiện đại đối với người xưa là điều không tưởng. Cũng có người nói rằng, mức độ u tối trong tâm linh của con người hiện đại đối với người thời trước cũng là điều không thể tưởng tượng được.

Trong khi văn minh vật chất của chúng ta phát triển vượt bậc, thì đạo đức con người lại xuống cấp trầm trọng. Chúng ta đang đứng tại ranh giới của lịch sử, đã đến lúc cần phải thay đổi môi trường sinh thái của trái đất, ý thức đạo đức của nhân loại và sự tiến bộ của khoa học.

Trên truyền hình có rất nhiều quảng cáo về mỹ phẩm chăm sóc da và thực phẩm chức năng, mọi cửa hàng bách hóa hàng khi đến dịp kỷ niệm khuyến mại đều có nhiều dòng người chen chúc nhau, trong lòng lại dâng lên niềm cảm khái.

Có nhiều người trông bề ngoài thì tươi sáng xinh đẹp, thân thể được chăm sóc rất tốt, nhưng lời nói thốt ra lại ngạo mạn vô lễ, nội tâm không lúc nào được an nhiên.

Họ dành rất nhiều thời gian để trang điểm và mặc quần áo đẹp, họ dường như rất coi trọng bản thân ở trong gương, mà lại không muốn dành chút thời gian nào để loại bỏ sự dơ bẩn và thói quen xấu trong nội tâm, có thể nói đó là thật giả lẫn lộn, coi điều giả dối là chân thực.

Tự soi xét lại mình chính là kiểm điểm sâu sắc lỗi lầm của bản thân mình, hơn nữa tự trách mình còn là lời xin lỗi đối với người khác. Khi giữa người với người phát sinh mâu thuẫn, xung đột, chỉ có tự xét lại, áy náy và tự trách mình mới có thể hóa giải được mâu thuẫn, biến mâu thuẫn thành tường hòa, biến “chiến tranh thành tơ lụa”.

Người quân tử xưa nay đều tự xét lại bản thân mình, kẻ tiểu nhân không nhìn lại bản thân mình mà thường xuyên oán trời trách đất, trách người, trong lòng tràn đầy bực tức.

Một chính nhân quân tử, thường xuyên tìm những thiếu sót ở bản thân mình mà không trách cứ người, khi đó người ấy dù không tu đạo nhưng đã ở trong đạo rồi.

Tuệ Tâm (Theo Sound of Hope)