Tinh Hoa

Trải nghiệm dưới địa ngục, nhìn xong không còn dám không tin

Đây là một câu chuyện có thật, xảy ra ở vùng ngoại ô của một huyện thuộc thành phố Giai Mộc Tư, Trung Quốc hiện nay. Những trải nghiệm chân thực dưới địa ngục đã được người chú của tác giả tiết lộ, một lần nữa khiến chúng ta không thể ngờ vực về sự có thật của linh hồn, quỷ thần.

(Ảnh: Internet)

Đó là vào mùa xuân năm 1942, khi đó người chú thứ 3 của tôi mới hơn 20 tuổi, là công nhân cục đường sắt Giai Mộc Tư ngày nay. Có một ngày kia, bỗng nhiên chú phát sốt rồi nằm mê man, bất tỉnh nhân sự hơn 20 ngày liền. Người nhà đã chuẩn bị hậu sự cho chú ấy. Nhưng một buổi sáng sớm nọ, chú ấy đột nhiên tỉnh lại. Người nhà mừng rỡ, liền đút chút nước và cháo cho chú ấy, chưa đến mấy hôm thì chú ấy đã khỏi hẳn.

Một ngày kia, bố tôi nói với chú rằng: “Mấy ngày chú hôn mê, lão Phan thuê nhà của chúng ta đã chết rồi!”. Chú ấy nói: “Em biết”. Bố tôi ngạc nhiên hỏi chú rằng sao lại biết. Chú nói: “Lúc truyền gọi lão Phan em cũng đã đi rồi”. “Chú đi đâu?”, bố tôi vặn hỏi. Chú ấy thấy bố tôi vặn hỏi, thì liền không nói nữa. Về sau bố tôi cảm thấy bên trong hẳn có uẩn khúc gì đó, cứ không ngừng vặn hỏi chú ấy mãi, cuối cùng không che giấu được, chú đành phải kể ra:

“Ngay cái buổi tối hôm em ngã bệnh thì có hai quỷ sai đã dẫn em đến một nơi dưới âm phủ. Căn phòng không rộng lắm, có một cái bàn, trên bàn đặt một quyển sổ lớn, bên cạnh bàn có một phán quan ngồi ở đó. Trên bàn treo đầy danh thiếp với những tấm bảng lớn nhỏ được úp lại, hình như là bộ môn quản lý hộ khẩu nơi âm gian. Quỷ sai đi đi lại lại đưa những người đến nơi đây đăng ký, sau đó lại dẫn họ đi mất, bận rộn một hồi, trong phòng chỉ còn lại mình em. Quỷ sai đó nói: ‘Đi đi, dẫn hắn đi xem thử’. Nói xong hai quỷ tốt liền dẫn em đến bên một con đường tối tăm, bảo em hãy nhìn về phía trước và không được nói chuyện.

Em vừa nhìn theo phương hướng mà tay ông ta chỉ, thì không khỏi giật mình. Thì ra ở chỗ cách chỗ em không xa có hai con chó lớn như trâu bò. Không lâu sau, phía trước có một người đi đến, thân hình cao lớn, mắt to mày rậm, trên mặt còn có một vết sẹo, tướng mạo hung tợn, nghênh ngang đi đến. Bỗng nhiên hai con chó lớn nhảy lên một cái, bổ nhào về phía ông ta, không ngừng cắn xé, người đó kêu la thảm thiết, quằn quại đau đớn, khiến em sợ đến nhắm tịt mắt lại.

Một lúc sau, người đó không kêu la cũng không động đậy gì nữa, hai con chó xé xác ăn thịt ông ta, ăn xong liền gặm xương tha đến nơi cách đó không xa, xương người trắng lòa chất thành một đống rất cao. Hai con chó quay trở về, liếm sạch hết máu còn sót lại trên mặt đất, rồi lại nằm ở chỗ cũ.

Một lúc sau lại có một người nữa đi đến, mặt mày hiền từ, ăn mặt giản dị, trong tay cầm tràng hạt. Lúc này toàn thân em run rẩy, mở to mắt theo dõi. Chỉ thấy người đó tiến lại gần, hai con chó kia không hề động đậy, giống như là đã ngủ say vậy, em nghĩ bụng rằng chắc là do con đã ăn no. Một lúc sau, lại có một người đi đến, người này rất mập, toàn thân đen bóng, trên thân còn dính thịt vụn. Em lặng lẽ quan sát, khi người đó gần đến nơi, hai con chó lại đột nhiên lao đến, đẩy người đó ngã xuống rồi cắn xé …

Lúc này quỷ sai hỏi: ‘Đã nhìn thấy chưa?’. ‘Nhìn thấy rồi’, em lắp bắp. Tiếp đó quỷ sai liền dẫn em đi. Một lúc sau lại cảm thấy có một mùi hôi thối nồng nặc xông thẳng vào mũi, đến gần xem thử thì ra là bên trong có một hồ rất lớn toàn là máu phân nước tiểu, trong ánh sáng lờ mờ nhìn thấy bên trong đó có rất nhiều người, nam nữ già trẻ chìm chìm nổi nổi, hai tay giãy dụa, chỉ cần hễ mở miệng, máu phân nước tiểu liền đổ dồn vào trong miệng.

Lúc này quỷ tốt nhìn em, rồi chỉ vào những người bên trong nói: ‘Những người này đều là khi còn sống làm gái điếm, lừa đảo buôn người, lừa gạt tiền tài người ta, tham ô cưỡng đoạt, bắt cóc tống tiền và mở những nơi phục vụ chuyện dâm loạn, v.v..’.  Em không dám lên tiếng, sợ hắn cũng đẩy em vào trong đó.

Lúc này quỷ sai lại hỏi em đã nhìn thấy chưa, em vội vàng nói ‘nhìn thấy rồi’. Nói xong bọn em liền rời khỏi nơi đó. Lại đi đến một nơi, chỉ thấy phía trước từng hàng từng hàng người bị lột sạch quần áo, cột trên cột trụ, dưới đất mọc đầy cỏ màu đỏ. Chúng em đi đến trước một người vừa trắng vừa mập có cái bụng rất lớn bị trói. Một quỷ dữ trên đầu mọc ba sừng, nhe răng cầm một con dao bén đứng ở đó, nhìn thấy bọn em bèn dùng dao vỗ vỗ vào bụng người đó nói: ‘Dạ dày anh ta thật không được sạch sẽ lắm’.

Nói xong quỷ sai chọc dao vào trong bụng anh ta, kéo mạnh xuống dưới, toàn bộ cái bụng bị tách ra, dạ dày ruột theo đó mà rơi ra, mặt đất toàn là máu đỏ tanh hôi. Có mấy con chó màu đen bên cạnh tranh nhau giành ăn, dạ dày ruột tuy bị tuột ra, nhưng phía bên trên thông với quả tim vẫn không rời khỏi thân thể, bị những con chó tranh nhau dùng miệng nào lôi nào kéo, thật là đau đớn không kể xiết, thảm thương đến chẳng dám nhìn. Sợ quá em nhắm tịt mắt lại, người đó kêu la thảm thiết rồi chết đi.

Quỷ sai hỏi em: ‘Đã nhìn thấy chưa, nhà người chẳng phải không tin báo ứng, muốn làm thổ phỉ hay sao?’. Em nói: ‘Nhìn thấy rồi, tôi không làm thổ phỉ nữa đâu!’.

Nói xong bọn em lại đi đến một nơi khác, chỉ nghe một vùng kêu la thảm thiết, đầu trâu mặt ngựa đang dùng móc sắt cạy miệng của một người ra, rồi lại móc lưỡi của người đó, dùng con dao sắc bén cắt đứt cái lưỡi, máu nhuộm đỏ lồng ngực. Tuy vậy quỷ sai vẫn còn chưa ngừng tay, lại dùng cái khoan sắt khoan xuyên qua hai bên má, rồi lấy sợi tơ cột lên trên cột, thê thảm vô cùng. Nhìn thấy cảnh này, quỷ sai nói rằng: ‘Không tin vào lời nói thật, phỉ báng Phật Pháp khó tránh khỏi chế tài luật pháp cõi âm, đây thật là đúng người đúng tội, tự làm tự chịu’.

Sau đó bọn em lại đi đến một nơi khác, có địa ngục móc mắt, có địa ngục vạc dầu, có địa ngục moi tim, có địa ngục năm xe phanh thay, có địa ngục nước sôi luộc tay, có địa ngục dây thép đâm xuyên miệng, có địa ngục quỷ đói, có địa ngục bào cách (đốt da người), còn có hang khói lửa dài 40 dặm dành cho những người hút thuốc …

Cuối cùng lại dẫn em trở về nơi ban đầu, vừa đi vào cửa phán quan đó liền hỏi: ‘Đã nhìn thấy chưa?’. Nói xong ông ta lại chỉ về tấm bảng được lật lại trên tường nói với hai quỷ sai rằng: ‘Đi dẫn người này đến đây, cũng dẫn anh ta đi theo’.

Cứ như vậy em và hai quỷ sai đi một lúc lại đến một cổng nhà, em nhìn thử thấy đây không phải là nhà của chúng ta sao? Lẽ nào là bố mình đã hết thọ mệnh rồi? Lúc này bọn em đi vào trong sân nhà, chỉ thấy hai quỷ sai chạy xuống căn nhà phía dưới, chính là hộ nhà họ Phan thuê nhà của chúng ta. Em theo quỷ sai đi vào nhà, sau khi đi vào nhà thì tìm một xó núp ở đó. Chỉ thấy lão Phan nằm trên giường lò, trong phòng có không ít người, bạn già của ông ngồi ở bên cạnh. Qua một lúc những người đó đều đi ngủ cả, chỉ còn lại vợ của lão vẫn ngồi ở đó, lại qua một lúc bà ấy cũng ngủ gật.

Lúc này một quỷ sai nhẹ nhàng đi đến bên cạnh lão Phan, từ trong người móc ra một cái gương nhỏ, chiếu vào thân lão Phan một cái, rồi đút vào trong ngực. Lại thò tay đến phía dưới đầu của lão Phan ra sức lắc lắc rồi nói: ‘Dậy đi, dậy đi nào’.

Lão Phan tỉnh dậy, xuống giường chỉ mang một chiếc giày, trên cổ bị trói bằng xiềng xích, lôi sang một bên. Lão Phan nhìn thấy em muốn trò chuyện cùng em, em liền lảng tránh ông ấy. Lúc này vợ của lão Phan tỉnh lại, luôn miệng kêu la: ‘Ông ơi! Ông ơi!’. Những người đang ngủ bị đánh thức, thấy không ổn rồi, liền khiêng lão xuống dưới. Lúc này mọi người đều cuống quýt cả lên, có người đi đốt giấy.

Một lúc sau quỷ sai dắt theo lão Phan và kéo em theo, bốc lấy một nắm tro giấy rồi rời đi. Khi đi đến giữa sân, vợ của lão Phan khóc òa lên. Lúc này lão Phan muốn trở về, hai quỷ sai một người kéo một người dùng gậy đánh, cứ như vậy đã dẫn lão Phan đi.

Lại quay về căn phòng ban đầu, phán quan nói: ‘Hãy đưa ông ta vào đi’. Từ bên cạnh lại có hai quỷ sai đi đến dẫn lão Phan đi. Lúc nay em mới rõ tấm bảng được lật kia lại chính là tên của lão Phan.

Hai vị quỷ sai hỏi: ‘Tên này làm sao đây?’. Phán quan lưỡng lự nói: ‘Xem xem dương thọ của y còn bao nhiêu thời gian nữa?’. Một người khác cầm một cuốn sổ lớn lật một hồi rồi nói vẫn còn sớm lắm. Lúc này em nói: ‘Người nhà chúng tôi đều ăn chay tu luyện, sau khi trở về rồi tôi cũng sẽ ăn chay tu luyện’.

Phán quan cười nói: ‘Nhà ngươi muốn tu luyện? Thế nhân có ba cuốn sổ hộ tịch. Nguyên tịch là sổ đầu tiên ở Thiên Đường, ghi chép những linh hồn thuở mới đầu thai, gọi là sổ gốc. Ký tịch là sổ ghi lúc còn tại thế. Phân tịch là sổ ghi ở Âm Phủ. Âm phủ vốn không phải là chỗ ở cũ của con người thế gian, vậy nên ở đời nên tu Đạo, để trở về quê nhà nơi thiên đường!”.

Lúc này người xem sổ nói: ‘Hãy để anh ta quay trở về đi! Vạn nhất quy y sẽ tu thành người tốt”. Phán quan nói: ‘Để ngươi trở về vậy, nhà ngươi về rồi không được phép nói ra’. ‘Vâng’, em vội đáp.

Cứ như vậy hai quỷ sai đã dẫn em trở về. Lúc này nhà em đang làm cơm sáng, em đi vào nhà, nhìn thấy trên giường còn có một người đàn ông nằm đó. Trong lòng liền rất tức giận: ‘Tôi vừa mới vắng nhà có mấy ngày, cô đã tìm một người đàn ông khác’. Em muốn nhìn xem người đó là ai, liền túm lấy áo của nhà em lôi lên giường lò, vừa muốn nhìn xem người đàn ông kia là ai thì chỉ trong chốc lát đã hiểu rõ tất cả, thì ra là bản thân em đang nằm ở đó.

Con người ta sống ở trên đời khó tránh sẽ phạm phải một số chuyện sai lầm, chuyện xấu; muốn thoát khỏi cái khổ địa ngục sau khi chết thì chỉ có tu luyện mà thôi!”.

Ngôi nhà chân chính của con người nơi Thiên Đường; muốn thoát khỏi cái khổ địa ngục sau khi chết thì chỉ có tu luyện mà thôi! (Ảnh: Internet)

Sau khi kể đoạn trải nghiệm này không được bao lâu, vào một buổi sáng chú tôi bỗng không nói chuyện được nữa. Người nhà không hiểu chuyện gì, không biết chú ấy lại bị bệnh gì nữa, đi tìm danh y khắp nơi nhưng cũng chữa không khỏi. Hơn ba tháng sau, chú ấy mới nói được trở lại.

Bố tôi hỏi chú ấy lần này lại là chuyện gì, chú ấy nói: “Còn không phải là tại anh sao, người ta đã không cho nói, vậy mà anh cứ muốn hỏi, họ lại bắt em đi nữa. Lần này chịu trừng phạt nghiêm khắc hơn, nói em đã tiết lộ thiên cơ, phạt em ba tháng không được nói chuyện”.

Chú ấy lại nói tiếp: “Tại sao lại để cho em nhìn thấy những chuyện này đây? Mấy đời dòng họ nhà chúng ta đều ăn chay niệm Phật, tích đức hành thiện trong chùa, chỉ có em lòng dạ ác độc, thủ đoạn dơ bẩn cái gì cũng không tin; chính là để em nhìn thử xem rốt cuộc là có quỷ thần hay không, có báo ứng hay không”.

 *****

Độc giả thân mến, khi các bạn có duyên đọc được câu chuyện này, hẳn các bạn sẽ hiểu rõ được: Vì sao trong lịch sử có rất nhiều cổ nhân hết lần này đến lần khác khẩn thiết khuyên bảo con cháu cần phải tích đức hành thiện, cần phải đối xử tốt với mọi người, cần phải phản bổn quy chân. Họ không ngừng nói cho người đời biết thiên lý thiện ác hữu báo, đã làm chuyện xấu rồi thì không thể không hoàn trả!

Tiểu Thiện, dịch từ minghui.org