Phật gia thường nói: “Cứu một mạng người còn hơn xây tòa tháp 7 tầng”, mỗi sinh mệnh trên đời đều rất đáng quý, không chỉ con người, mà cho dù là động vật cũng thế, chúng đều mong được sống, được tồn tại.
Trong nhà của Dương Đại Vĩ có nuôi một con trâu, nó đã sống bảy tám năm nay, càng ngày càng già yếu. Khoảng gần nửa năm trước, cha của Dương Đại Vĩ có nói rằng đối với Dương gia con trâu này có công lao rất lớn, vì vậy sau này dù nó già yếu, không thể kéo cày được nữa thì cũng phải tiếp tục nuôi dưỡng nó, chăm sóc nó thật tốt, cho nó ăn những loại thức ăn tốt nhất có thể.
Nhưng chưa tới nửa năm, Dương lão cha mắc bệnh nặng rồi qua đời, Dương Đại Vĩ vì tổ chức tang sự cho cha nên đã mượn tiền rất nhiều người ở trong thôn. Thấy thời gian ước định trả tiền cho người ta sắp đến rồi mà trong nhà lại không có tiền, Dương Đại Vĩ rất lo lắng, suy nghĩ đau cả đầu nhưng vẫn không nghĩ ra cách nào cho tốt cả.
Lúc này vợ anh ta mới đưa ra ý kiến là đem con trâu già kia giết thịt đi bán lấy tiền trả nợ.
Nghe vợ nói thế Dương Đại Vĩ có chút do dự nói: “Không phải là cha đã nói con trâu này có công lao rất lớn với nhà chúng ta, cần chúng ta chăm sóc nó thật tốt rồi sao? Cha qua đời chưa tới nửa năm mà bà đã xúi tôi giết thịt con trâu kia là sao?”.
Vợ của Dương Đại Vĩ chỉ vào đầu chồng rồi nói: “Chồng ngốc à, cha nói vậy là đúng rồi, nhưng đó là trước kia, hoàn cảnh nhà chúng ta bây giờ không còn như trước, vì làm tang sự cho cha nên mắc nợ người ta không ít tiền, nếu tiếp tục kéo dài không trả thì thanh danh nhà mình sẽ bị mang tiếng không tốt. Ông cũng biết khi cha còn sống coi trọng nhất là thanh danh, nếu ông dám làm bẩn thanh danh mà cha đã giữ gìn thì xem khi nhắm mắt ông có mặt mũi nào đi gặp cha nữa hay không”.
Dương Đại Vĩ nghe vợ nói vậy nghĩ cũng có đạo lý, suy đi nghĩ lại thật lâu cuối cùng gật đầu đồng ý với vợ. Vì chủ ý đã quyết nên hai vợ chồng bắt đầu chuẩn bị mọi thứ cho việc làm thịt trâu. Con trâu này đã già không còn khỏe như trước kia nhưng cũng không thể coi thường, vì sợ xảy ra sự cố nên Dương Đại Vĩ mời một người đồ tể chuyên làm thịt trâu bò trong thôn đến giúp với tiền thù lao là 20 cân thịt.
Hai người dắt trâu ra khỏi chuồng rồi dùng dây thừng trói chặt bốn chân lại khiến con trâu không đứng vững được nữa mà chầm chậm ngã xuống nằm trên đất, dây thừng càng lúc càng siết chặt làm cho con trâu không thể vùng vẫy được nữa.
Dương Đại Vĩ đứng chấp tay trước con trâu rồi cúi đầu vái nó một cái, trong lòng thầm nói: “Xin lỗi, ta không còn biện pháp nào nữa nên mới giết ngươi, hi vọng ngươi không oán trách ta”. Nói xong ý bảo người đồ tể bắt đầu xuống tay làm thịt.
Ngay lúc đó, con trâu rống lên một tiếng thê lương, rồi theo đó xuất hiện một dòng nước mắt tuôn trào, như là đang khóc cầu xin mọi người đừng giết nó.
Người đồ tể thấy vậy liền do dự, nghĩ rồi vứt đao xuống đất nói: “Đại Vĩ, trâu chảy nước mắt thì không thể giết nó, quả thật là không nên giết”.
Dương Đại Vĩ không thể tưởng tượng được con trâu cũng giống như con người, cũng rơi nước mắt khóc thương, nhìn dáng vẻ bi thương của nó Dương Đại Vĩ cũng không đành lòng, cầm lấy đao của đồ tể nằm trên đất rồi tiến đến bên con trâu.
Con trâu tưởng rằng Dương Đại Vĩ quyết tâm giết mình nên nhắm mắt lại làm ra vẻ sẵn sàng chờ chết, nào ngờ Dương Đại Vĩ lấy đao cắt đứt từng sợi dây thừng trói trên chân của nó rồi nói: “Nếu không nhìn thấy dòng nước mắt của ngươi có lẽ chúng ta đã làm ra việc sai trái rồi, từ nay về sau ta sẽ không bao giờ có cái ý nghĩ sai trái này nữa, ta sẽ nghe theo lời của cha dặn, nuôi dưỡng ngươi thật tốt”. Nói rồi dắt trâu trở về chuồng, lấy một bó cỏ tươi tốt cho nó ăn.
Sau khi người vợ biết việc này cũng sợ hãi không thôi, đây là lần đầu tiên cô nghe việc trâu chảy nước mắt. Cô nói với chồng rằng: “Cũng may là ông chưa giết nó, bằng không chúng ta đã phạm phải sai lầm lớn. Dù thiếu tiền người khác thì cũng không thể nghĩ đến việc giết con trâu này nữa, ngày mai tôi sẽ về bên nhà mẹ mượn tiền, trước đem tiền trả cho người ta, rồi sau nghĩ biện pháp khác”.
Sáng sớm hôm sau người vợ về nhà mẹ mượn tiền, Dương Đại Vĩ rảnh rỗi không có việc gì làm nên dắt trâu ra cho đi ăn cỏ. Nào ngờ, vừa mới ra khỏi cổng đột nhiên con trâu phóng như điên, chạy một đoạn thật xa nó mới dừng lại. Lúc Dương Đại Vĩ tìm thấy nó thì thấy nó đang đứng liếm một khối đá nằm trên đất, Dương Đại Vĩ cười nói với nó: “Ngươi thật là, cỏ không ăn lại đi liếm cục đá làm gì?”.
Con trâu rống lên một tiếng, lấy đầu lưỡi lật qua lật lại cục đá liếm vài lần, Dương Đại Vĩ lấy làm lạ, đưa tay thử sờ cục đá, nhưng đây đâu phải là cục đá mà rõ ràng giống miếng thịt thì đúng hơn, nhìn lại thì lại giống như là một loại nấm mềm.
Dương Đại Vĩ kinh ngạc, cái vật này không biết là như thế nào mà sinh trưởng được, nếu nói nó là thực vật nhưng nó lại tùy ý di động, nếu nói nó là động vật nhưng lại nhìn không thấy nó có chút đặc trưng nào của động vật cả.
Dương Đại Vĩ gặp được vật kỳ quái liền cột trâu lại cho nó ăn cỏ ở ruộng, mang vật kỳ quái trở về tìm hỏi những người già trong thôn.
Trong thôn có một vị tiên sinh dạy học, đã từng đọc qua rất nhiều sách, Dương Đại Vĩ thường hay gọi ông là Trần đại bá. Trần đại bá cẩn thận nhìn, rồi dùng dao nhỏ nhẹ nhàng cắt một miếng nhỏ, đưa lên mũi ngửi ngửi hương vị rồi vui mừng nói: “Đây là nấm linh chi thái tuế, là nấm linh chi thái tuế đó!”.
Trần đại bá nhìn thấy dáng vẻ ngây người của Dương Đại Vĩ thì lên tiếng giải thích: “Thái tuế chính là loại nấm có tên gọi Nhục linh chi, có truyền thuyết nói rằng đây là loại thuốc trường sinh bất lão mà Tần Thủy Hoàng đã từng tận lực tìm kiếm. Trong cuốn ‘Thảo Mộc Cương Mục’ của Lý Thời Trân cũng có ghi chép, xem nó là ‘Bản kinh thượng phẩm’. Những người sống ở thành thị xem nó như trân bảo, Dương Đại Vĩ anh nhặt được khối này xem như một bước phát tài rồi”.
Dương Đại Vĩ nửa tin nửa ngờ, mời Trần đại bá cùng đi vào thành phố một chuyến xem có thể đem nó bán đi được không. Khéo trùng hợp, hai người bọn họ vừa mới đem “Nhục Linh Chi” xuất ra thì có một ông lão mặc bộ áo quần kiểu Trung Sơn xuất hiện, vừa nhìn thấy cây nấm hai mắt ông lão không rời đi được, cẩn thận dò hỏi lai lịch cây nấm xong, ông lão lập tức gọi điện thoại cho người nhà bảo họ mang tiền đến để mua cho được cây Nhục Linh Chi này.
Khi đem lên cân, cây nấm nặng hơn 10 cân, hơn nữa số tuổi không nhỏ cho nên ông lão trả cho Dương Đại Vĩ 20 vạn đồng, rồi vui vẻ mang cây “Nhục Linh Chi” đi. Trong nháy mắt kiếm được 20 vạn đồng tiền, Dương Đại Vĩ mừng rỡ không nói nên lời, có khoản tiền này thì không chỉ có thể trả hết nợ nần mà còn có thể mở rộng căn nhà đang ở. Mà tất cả đều là nhờ vào công lao của con trâu già kia.
Chỉ nghĩ đến vẻ mặt kinh ngạc của vợ khi mình mang tiền về đặt trước mặt cô ấy thì Dương Đại Vĩ nhịn không được bật cười ra tiếng. Thật sự là người tốt tất sẽ có phúc báo, bỏ qua một mạng của con trâu già lại có thể gặp được phú quý vô cùng.
Đức Hạnh biên dịch