Có câu nói rằng: “Nhân thân nan đắc, Trung Thổ nan sinh, Phật pháp nan vấn” (Thân người khó được, khó sinh ở Trung Quốc, Phật pháp khó tìm), kiếp này may mắn có thể nghe được Phật pháp mà thành người tu luyện, cũng là nhờ kiếp trước biết hành thiện nên kiếp này mới nhận được quả lành.
1. Tăng nhân không thể học thuộc hai cuốn Kinh Phật cuối cùng
Ngày xửa ngày xưa, trên núi Kinpu có một tăng nhân tên là Juwan Chu-yeon, sinh ra ở nước Yamato No Kuni. Juwan mặc dù đã là người tu hành nhưng bản tính của ông lại thô bạo, tính khí thất thường, dễ nổi nóng.
Tuy nhiên, từ nhỏ Juwan đã thích đọc Kinh Phật, ông ngày đêm đọc kinh sách, quyến luyến không muốn rời tay, còn lập chí phải học thuộc làu hết toàn bộ.
Đến khi trưởng thành ông vẫn kiên trì không ngừng học thuộc Kinh Phật. Thế là lần lượt 6 quyển Kinh đều đã thuộc nằm lòng. Nhưng kỳ lạ thay, đến 2 quyển Kinh thứ bảy và tám, thì ông lại không hề có ý định muốn học thuộc chúng.
Một hôm, lòng ông thầm nghĩ: “Ta nên học thuộc quyển Kinh Phật thứ bảy và tám, có như vậy thì trọn bộ Kinh Phật đều sẽ nằm ở trong đầu ta cả”.
Sau đó, ông thề thốt quyết tâm học cho thuộc lòng, nhưng không hiểu sao đã mấy năm vẫn chưa thuộc. Juwan Chu-yeon không tin rằng có chuyện mà mình không thể hoàn thành được, nên ra sức học thuộc từng câu từng chữ một, nhưng kết quả vẫn không ăn thua.
Juwan Chu-yeon lòng đầy nghi hoặc đi diện kiến Bồ Tát, ông ẩn cư 90 ngày, ngày ngày thờ cúng Bồ Tát, mỗi đêm lễ bái ba nghìn lần, khẩn cầu có thể đọc thuộc được hai cuốn Kinh văn cuối cùng đó.
Khi thời gian ẩn cư sắp kết thúc, Juwan Chu-yeon đột nhiên nằm mơ thấy một cảnh tượng kỳ lạ. Trong mơ ông gặp một người đội mũ rồng, mặc thiên y, trang sức lộng lẫy, tay cầm kim cương chử (trong mật tông của Phật giáo Tây Tạng, kim cương chử là pháp khí thường gặp, thường được thần Hộ pháp cầm), chân đứng trên đài hoa sen, kẻ hầu người hạ vây quanh, người đó đi về phía ông nói: “Vì duyên phận của ngươi không đủ, nên không thể đọc thuộc được quyển thứ bảy, thứ tám của Kinh văn”.
Thánh giả lại tiếp tục nói: “Ngươi kiếp trước từng là rắn, thân hình to lớn, dài hai trượng, thường xuyên cố thủ trong dịch trạm ở Ako Koriyama, nước Bomo. Đúng lúc thánh nhân đến dịch trạm qua đêm. Ngươi ẩn mình trên nóc nhà ngẫm nghĩ: ‘Ta đã rất lâu rồi không ăn gì, vừa đói vừa khát, khó khăn lắm mới có người đến đây qua đêm, ta có thể ăn thịt hắn cho no bụng’”.
“Thánh nhân cảm nhận được rằng ngươi sắp ăn thịt ông ấy, bèn rửa tay súc miệng, niệm Kinh Phật. Không ngờ rằng con rắn lớn nghe tiếng Kinh Phật thì từ bỏ ý định ăn thịt người, nhắm mắt chuyên tâm lắng nghe. Khi quyển thứ sáu đọc xong thì trời sáng, thánh nhân phải rời đi”.
“Con rắn lớn đó chính là ngươi. Vì đêm đó ngươi đã lắng nghe Phật pháp, tiết chế được ý niệm hại người, nhờ đó mà thoát khỏi kiếp nạn, còn được chuyển sinh thành người. Do đó kiếp này ngươi có thể đi xuất gia. Nhưng vì ngươi chưa từng nghe quyển thứ bảy, thứ tám Kinh Phật nên mới không thể nhớ được. Ngoài ra tính tình ngươi lại thô lỗ, dễ nổi nóng, tập tính của rắn vẫn chưa hoàn toàn thay đổi. Sau này ngươi nhất định phải tập trung chuyên tâm, xóa bỏ ác tính, tương lai mới có thể thoát khỏi luân hồi sinh tử”… Nghe đến đây Juwan Chu-yeon bừng tỉnh, từ đó ý chí tu Phật ngày càng mạnh mẽ hơn.
2. Nguyên nhân kiếp này có thể tu hành, vì kiếp trước từng có duyên với Kinh Phật
Trước kia ở nước Ou-mi có một vị tăng nhân tên là Rai Jen, 9 tuổi ông đã được cho vào chùa Jinshuyon để tu hành. Rai Jen là người có trí nhớ vượt xa người thường, mỗi khi tăng nhân niệm Kinh, ông nghe xong liền thuộc ngay lúc nào không biết.
Mỗi ngày, Rai Jen đều đọc Kinh Phật ba lần, từ bé đến lớn đều không ngừng nghỉ, dần dần trở thành một trưởng giả nổi tiếng khôn ngoan. Tuy nhiên, bộ dạng của ông lại khác biệt so với mọi người, dáng vẻ ông giống như một con bò, mồm méo xệch, mặt nhăn nhó.
Rai Jen vì thế mà cảm thấy xấu hổ, không ngừng than thở: “Nhất định kiếp trước ta đã làm điều ác, nên bị ác báo, kiếp này nếu không sám hối, thì tương lai biết đi đâu, về đâu!”
Sự chân thành của ông đã cảm động trời đất. Khi ông ẩn cư sám hối đến ngày thứ sáu thì nằm mơ thấy một vị tăng nhân đến bảo rằng: “Kiếp trước ngươi là một con bò không có mũi, được nuôi trong nhà quận trưởng quận Echi ở nước Ou-mi. Một hôm, quận trưởng để con bò chở tám cuốn Kinh Phật về sơn tự, con bò đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ”.
“Vì ngươi có công đức chở Kinh Phật, nên kiếp này mới được đầu thai làm người, lại có thể tu hành được Phật pháp thâm sâu huyền diệu. Nhưng nghiệp cũ của ngươi vẫn chưa hết, vì thế nên miệng của ngươi mới giống như con bò. Tiếp tục chuyên tâm tu luyện, ngươi nhất định sẽ thoát khỏi vòng luân hồi sinh tử”.
Rai Jen tỉnh mộng, xúc động tràn trề, càng nỗ lực tu luyện Phật pháp. Trước lúc lâm chung, ông còn lẩm nhẩm niệm Kinh Phật, cuối cùng tạ thế mà không phải chịu bất kỳ sự thống khổ nào, thọ 70 tuổi.
3. Ba cuốn Kinh Phật bị mất
Thời Thiên hoàng Shōmu, tại một quận ở nước Kawachi No Kuni có một người phụ nữ tên là Ryokujo, từ nhỏ tính tình ngây thơ, ngộ tính rất cao, tôn sùng Phật pháp. Bà thường xuyên tụng niệm Kinh Phật ở nhà, những người qua đường hay tăng nhân đều rất thích nghe tiếng bà tụng Kinh.
Ryokujo thường thích ghi chép Kinh Phật, trong nhà có rất nhiều cuốn Kinh do chính tay bà sao chép lại. Nhưng trong đó có ba bộ Kinh Phật mà bà sao chép đột nhiên biến mất. Bà nghĩ có lẽ là bị trộm lấy đi mất rồi.
Một hôm vào buổi tối, Ryokujo đột nhiên không bệnh mà chết. Trong bóng tối mênh mông thăm thẳm, bà thấy mình được đưa đến chỗ Diêm Vương. Diêm Vương vừa thấy bà liền lập từ chỗ ngồi đứng dậy, mời bà ngồi xuống và nói: “Ta nghe nói tiếng niệm Kinh của bà rất hay, nên đặc biệt mời bà đến đây để tận tai thưởng thức”.
Hôm đó, Ryokujo đã ở lại niệm Kinh cho Diêm Vương nghe, ông nghe xong thì xúc động đứng dậy, quỳ xuống lễ bái: “Quả là khiến người ta cảm động”.
Ba ngày sau, Diêm Vương chuẩn bị đưa bà trở về.
Trên đại điện của Diêm Vương lúc bấy giờ, Ryokujo thấy có ba vị mặc áo Cà-sa màu vàng, kim quang lấp lánh. Ba người đó nói với bà Ryokujo rằng: “Chúng ta rất lâu rồi không gặp ngươi, nhớ thương vô cùng, hôm nay lại gặp nhau ở đây, thật vui mừng khôn xiết. Giờ ngươi hãy trở về nhà, ba ngày sau chúng ta sẽ gặp nhau trên khu trợ ở phía đông thành Koriyama”. Nói xong ba người liền biến mất. Ryokujo cũng không biết họ là ai nên rất tò mò.
Như đã hẹn, ba ngày sau, bà đi đến khu chợ ở phía đông thành Koriyama để đợi ba người mặc áo Cà-sa màu vàng đi qua, nhưng mãi vẫn không thấy tung tích của họ đâu. Lúc chuẩn bị về, thì tình cờ bà gặp một người quần áo xộc xệch đi từ cửa Đông chạy đến giữa khu chợ, lớn tiếng rao hàng: “Ai mua Kinh Phật không? Bán Kinh Phật đây!”
Ryokujo muốn mua những cuốn Kinh Phật đó, bà bèn gọi người bán Kinh Phật lại, sau đó lần giở mấy cuốn Kinh Phật ra xem, ôi chao, hóa ra đó là ba bộ Kinh Phật do bà sao chép từng bị trộm lấy mất!
Người bán Kinh còn đòi 500 quan tiền mới đưa Kinh Phật cho bà. Ryokujo biết người đứng trước mặt mình là đạo tặc, nhưng cũng không tính toán đôi co, liền trả tiền như hắn nói, bà nghĩ có lẽ là đang trả nghiệp mà kiếp trước mình nợ.
Sau khi mua xong Kinh Phật, bà bỗng giật mình, bừng tỉnh đại ngộ, thì ra ba vị mặc áo Cà-sa màu vàng, kim quang lấp lánh chính là ba bộ Kinh Phật! Bà rất biết ơn Diêm Vương đã sắp xếp ổn thỏa chu đáo như vậy.
Người đời sau khi nghe xong câu chuyện này, đều rất tôn kính Ryokujo, từ đó cũng càng có nhiều người hơn tin vào Phật pháp.
Chúc Di (Theo Epoch Times)