Trên thế gian này, “danh, lợi, tình” chính là thứ khiến con người ta mê đắm nhất. Tuy nhiên, rất nhiều người khi đến phút lâm chung, mới hiểu ra rằng điều gì trong cuộc đời mới thực sự là quan trọng.
Trước đây có một thư sinh tên Tề Ánh, trong thời gian chuẩn bị tham dự kỳ thi tiến sĩ đã tá túc tại phía Nam phủ Bộ Lễ. Một ngày, anh ta định ra ngoài ăn cơm thì trời bỗng đổ mưa to, nên đành đi lại ở dưới mái hiên nhà.
Lúc này, anh trông thấy một ông lão mặc bộ đồ màu trắng, tay chống gậy từ xa tiến tới, theo sau là hai người hầu. Ông lão nhìn thấy Tề Ánh liền chắp tay thi lễ rồi nói: “Mặt trời đã lên cao rồi, sao ngươi vẫn chưa đi ăn? Nhà của ta cách đây không xa, ngươi có muốn tới đó tham quan không?”
Tề Ánh cảm tạ ông lão và ngỏ ý muốn đi cùng. Ông lão nói: “Vậy ta sẽ về trước, gia nhân của ta sẽ ở lại dẫn đường cho ngươi”. Nói xong, ông lão cưỡi một con lừa đầu bạc rồi phóng đi rất nhanh.
Tề Ánh được đưa đến một ngôi nhà nhỏ rất yên tĩnh, cổng vào khá quanh co, nhưng xung quanh vô cùng ngăn nắp sạch sẽ. Một lúc sau, ông lão đi tới, phía sau còn dẫn theo hơn 10 tì nữ. Nhóm tì nữ trong tay đều bưng lễ vật.
Khi Tề Ánh tiến vào trong phòng chính, anh thấy nơi này bài trí vô cùng lộng lẫy với rất nhiều món đồ xa xỉ. Phía trên lầu thì đang chuẩn bị yến tiệc tiếp đón, bày biện rượu ngon, đồ ăn phong phú.
Sau khi đã ăn uống no say, Tề Ánh xin phép ra về thì ông lão nói: “Ngươi có tướng mạo rất đặc biệt. Sau này ngươi muốn làm Tể tướng, hay muốn làm Thần tiên?”
Tề Ánh nói: “Tôi muốn làm Tể tướng”
Ông lão cười nói: “Sang năm ngươi nhất định sẽ đỗ đạt, chức Tể tướng nhất định nằm trong tay ngươi rồi”.
Lúc gần đi, ông lão tặng cho anh ta mấy chục xấp lụa, rồi nói: “Chuyện hôm nay ngươi nhất định không được kể cho người khác nghe. Khi nào rảnh rỗi thì hãy đến đây cùng ta hàn huyên tâm sự”.
Tề Ánh bái tạ ông lão rồi rời đi. Sau đó, anh ta còn quay lại đây vài lần nữa, mỗi lần đều được tặng quà mang về. Đến mùa xuân năm thứ hai, anh ta quả nhiên thi đỗ tiến sĩ.
Bạn bè đồng sự thấy anh ta đột nhiên thay đổi, quần áo chỉnh tề thì cảm thấy lạ, nên thừa dịp anh ta uống say đã gặng hỏi. Trong lúc không tỉnh táo anh ta đã nói ra hết mọi chuyện. Sau đó, Tề Ánh cùng hơn 20 người khác cùng nhau đến nhà ông lão để bái kiến.
Ông lão mượn cớ trong người không khỏe mà từ chối tiếp đãi, chỉ gọi Tề Ánh vào trách cứ: “Ngươi sao lại dễ dàng tiết lộ mọi chuyện ra ngoài như vậy? Vốn dĩ ngươi còn có thể thành tiên, nhưng nay e rằng không được nữa rồi”.
Tề Ánh buồn bã tạ tội mà rời đi. 10 ngày sau anh ta lại quay lại, nhưng ông lão đã đem phòng ốc bán cho người khác, không biết đã đi nơi nào.
Phật độ người hữu duyên, không phải là bỏ rơi những người khác, mà là Phật chỉ có thể hóa độ những người nguyện ý được cứu độ. Giống như bạn muốn sưởi ấm thì cần ra bên ngoài hoặc là mở cửa sổ để ánh mặt trời có thể chiếu đến.
Nếu bạn luôn ẩn mình trong bóng tối, thì bất kể bên ngoài ánh nắng mặt trời rực rỡ tươi đẹp đến cỡ nào, cũng đều không có quan hệ gì với bạn.
Tuệ Tâm