Có những điều thần bí mà nhân loại có lẽ mãi mãi không cách nào lý giải được theo lý luận của khoa học. Thậm chí, có người tận mắt chứng kiến nhưng lại không thể tin. Dưới đây là câu chuyện được kể lại, những tình tiết ly kỳ và chân thực.
Mấy năm nay, xem qua vài lần biểu diễn ảo thuật được biểu diễn với những cách thức kỹ xảo cao siêu. Phần lớn những màn ảo thuật này, chủ yếu là công phu cùng những ý tưởng sáng tạo tuyệt vời của người biểu diễn. Quả thật là một phút trên sân khấu, dưới sàn khổ luyện mười năm; không có khổ luyện, thật sự không cách nào biểu diễn ảo thuật được.
Tuy nhiên, có những tiết mục ảo thuật, lại là dựa vào những công năng đặc dị hoặc phép thuật của người biểu diễn để hoàn thành. Nhưng mà, dưới ánh đèn lấp loáng trên sân khấu kia, thật thật giả giả, bạn phân biệt không rõ mà thôi! Hơn nữa, nguyên lý của các tiết mục ảo thuật, phần lớn lại là được bảo mật; vậy nên, những tiết mục dựa vào công năng đặc dị hay phép thuật để biểu diễn, vàng thau trộn lẫn cứ như vậy mà xen lẫn vào trong đó.
Những ảo thuật gia có công năng đặc dị
Một lần nọ tôi là ở New Dehli, Ấn Độ xem biểu diễn của một nhóm xiếc động vật, tiết mục trung tâm là thuật đi xuyên tường, đạo cụ bức tường là một tấm thép thứ thiệt. Đây là màn biểu diễn của một đại sư yoga người Ấn Độ. Ông ấy trước hết ngồi xếp bằng trầm tư mặc tưởng, sau đó chầm chậm đi xuyên qua tấm thép, sau rồi lại đả tọa; sau cùng, dưới ánh đèn pha và trước mặt mọi người, ông ta cứ như thế mà đi xuyên qua tấm thép. Biểu diễn xong, các nhân viên công tác khiêng tấm thép đến chỗ ngồi của khán giả, để cho mọi người kiểm chứng, tôi đã đích thân kiểm tra tấm thép, đúng là thứ thiệt. Tiết mục này, tuyệt đối không phải là ảo thuật mà là công năng đặc dị.
Lúc đó, tôi lặng lẽ dùng thiên mục để nhìn đại sư yoga đó, nhưng lại không nhìn ra được công lực của ông cao thấp thế nào, chắc có thể là do, công lực của ông ấy đã vượt xa khỏi tôi, tôi thầm nghĩ là như vậy. (Ấn Độ là một quốc gia với nhiều tôn giáo, những công năng đặc dị kiểu như thế này từng được đưa tin rất nhiều).
Còn có một lần, thời đó chuyên mục “Thời không Đông Phương” của đài truyền hình trung ương có một chương trình, ví như là “Trung Hoa tuyệt hoạt, kỳ kĩ đại quan”, năm đó tôi may mắn được tham gia thu hình trong tiết mục của họ. Vốn dĩ họ mời tôi biểu diễn cơ thể người phiêu đãng bay lên, nhưng hôm đó trạng thái của tôi không được tốt, tâm không tĩnh lại được, về sau bởi vì cuống cuồng cả lên lại càng không thể được nữa. Thế là liền bỏ qua tiết mục biểu diễn của tôi, để cho những người có công năng đặc dị khác biểu diễn trước.
Một người đàn ông trung niên 37 tuổi, ông ta có thể phục hồi một tấm danh thiếp bị xé vụn trở lại như cũ. Lúc đó có ba máy quay phim quay từ ba góc độ khác nhau, còn có sản xuất chương trình và hai nhân viên công tác giám sát ở bên cạnh, lúc đó tôi cũng có mặt tại hiện trường, tính gian lận là điều không thể.
Và khi tôi dùng thiên mục để nhìn ông ta biểu diễn, trong khoảnh khắc tấm danh thiếp phục hồi trở lại như cũ đó, tôi nhìn thấy có ánh sáng màu tím hình người đang chớp động xung quanh người biểu diễn. Màn biểu diễn kết thúc, bóng người đã không thấy nữa. Tôi cũng không thể phán đoán đó là công năng đặc dị hay là phép thuật, nhưng chắc chắn rằng đây không phải là ảo thuật. Và người biểu diễn đó, mỗi lần biểu diễn đều lẩm bẩm trong miệng, chẳng ai biết được ông ấy đang lẩm bẩm những gì. Khi người dẫn chương trình hỏi ông ta đang lẩm bẩm những gì, ông ấy chỉ cười mà không trả lời.
Một lần trải nghiệm là của chính cá nhân tôi, trong hôm không thu hình cho tôi thành công, mãi cho đến tối tôi mới có tĩnh tâm lại được, cuối cùng đã biểu diễn thành công. Lúc đó tôi chỉ là vận chân khí đan điền vận chuyển đại chu thiên tuần hoàn một vòng, sau đó ngồi thiền nhập tĩnh, khi tư tưởng của tôi tĩnh đến một trình độ nhất định, thân thể chầm chậm bay lên, lơ lửng trên không trung. Toàn bộ quá trình lúc đó đã được quay lại, chung quanh tôi cũng có rất nhiều người theo dõi, căn bản không thể gian lận được. Nhưng tạo hóa trêu ngươi, ba máy quay phim quay lại tôi lúc đó, toàn bộ cuộn phim trước đó đều đã dùng hết, nên vừa khéo vào ngay đúng tích tắc tôi bay lên không trung, máy quay phim lại không thể quay lại được nữa.
Tôi rõ ràng là đang ở trước mắt của mọi người mà bay lên, nhưng máy quay phim lại không quay lại được (các loại công năng đặc dị được khai mở thông qua tu hành trừ phi có sự đồng ý khai thị đặc biệt của Thần Phật, nếu không tuyệt đối không thể tùy tiện hiện thị ra bên ngoài, càng không thể coi nó như là một loại phương tiện để cầu tài cầu lợi hoặc được chứng nhận để khoe khoang năng lực).
Về sau không còn cách nào nữa, chỉ có thể hủy bỏ kế hoạch ghi hình. Sau này thuận theo sự tăng trưởng của tuổi tác, năng lực lơ lửng trên không trung của tôi cũng đã biến mất.
Về sau ở Bắc Kinh, tôi và một người bạn muốn gặp mặt với một đại sư bên Chu Dịch để giao lưu. Lúc đó địa điểm cuộc hẹn là ở trong trong một phòng ăn ở đại học Lâm Nghiệp Trung Quốc, người bạn đó của tôi đến trước. Sau khi tôi đến nơi, mở cửa, nhưng dù cố gắng thế nào cũng không thể đi vào trong phòng được, cánh cửa đó có một sức mạnh vô hình ngăn cản tôi, không để tôi đi vào. Người bạn của tôi cho rằng tôi đang giỡn, còn cười tôi nữa, nói tôi không cần phải giả thần giả quỷ.
Tôi cũng không có cách nào để giải thích, lúc này đại sư Chu Dịch đó cũng đã đến, không ngờ rằng ông ấy cũng không cách nào đi vào trong phòng được, ông ấy nói cũng là bị một luồng sức mạnh vô hình đẩy ra trở lại. Sau này chúng tôi mới biết, người bạn đó của tôi mang theo một bức tượng Phật bên Mật tông mà anh được người khác tặng, đây là một bức tượng Phật nhỏ bằng đồng. Bức tượng Phật bằng đồng đó là điều mà Hắc giáo bên Mật tông thờ phụng, người thông thường là không đùa được. Bởi vì công phu mà tôi và vị đại sư Chu Dịch đó tu học là có sự xung đột với Hắc giáo, vậy nên không thể đi vào phòng đó được.
Chuyện kỳ bí không thể quên ở Tây Tạng
Trải nghiệm sau đây ở Tây Tạng mới thật là khiến tôi cả đời không sao quên được. Năm đó tôi cùng một người bạn là Đạo sĩ trong núi Chung Nam, và một người bạn là giáo sư đại học, kết bạn đồng hành du lịch ở vùng Tây Tạng. Ba người chúng tôi, đều là có công năng hoặc có bản sự trên người, vậy nên độ cao so với mặt biển, thiếu Oxy, khí hậu ác liệt vốn không phải là trở ngại đối với chúng tôi. Nhưng mà, ở Tây Tạng chúng tôi gặp một số khó khăn. Một là, có rất nhiều vùng cấm quân sự, hễ một tý là không cho phép đi lại. Hai là thiên tai tự nhiên, thiên tai địa chất nhiều lần xảy đến, đất đá trôi, lở núi, bão tuyết, thường hay chặn đứt hành trình của chúng tôi, vây hãm chúng tôi ở một nơi nào đó.
Chúng tôi đi bộ ở khu vực phía nam Tây Tạng từ phía đông về phía tây, tuyến chính là đường quốc lộ Xuyên Tạng, cứ tiếp tục như vậy, đại khái là đã đi trong hai tháng. Chúng tôi đã đi vòng một đoạn đường rất dài, cũng từng vì không cẩn thận mà đi vào vùng thung lũng Yarlung Zangbo, ở đó khắp nơi đều là rừng rậm nguyên sinh, che khuất cả bầu trời.
Chúng tôi đã đi trong thung lũng hai ngày mới về đến đường quốc lộ. Chúng tôi không có người dẫn đường, sau khi lạc đường chỉ có thể dựa vào công năng để xác định phương hướng. Chính ngay lần đi ra từ trong thung lũng đó, tôi và nhóm bạn đi vào một ngôi làng dân tộc Tạng ở tạm.
Thôn làng dân tộc Tạng đó không phải là dân du mục, đều là trồng lúa mì thanh khoa, nghề phụ là sản xuất hương trầm dây Tây Tạng và sao chép kinh văn, vẫn khá là giàu có và đông đúc. Khi chúng tôi đến nơi, trời đã chập tối, chúng tôi dự tính tìm một nhà dân để tá túc, ăn uống và nghỉ ngơi. Bản tính hào sảng phóng khoáng cũng như sự tín nhiệm của người dân Tây Tạng đối với người xa lạ, sự chân thành của họ, thật khiến người ta không khỏi xúc động.
Nhưng điều kỳ lạ là, hôm đó chúng tôi liên tục đi hết mấy ngôi nhà của người dân Tây Tạng, nhưng đều không có người, cửa cũng không khóa, ngay đến cả chó ngao Tây Tạng trông thấy người lạ cũng không sủa. Lúc này, tôi và nhóm bạn cảm thấy có chút gì đó không đúng, bên trong rất nhiều ngôi nhà đều đã bật đèn điện, có nhà thì thắp đèn cầy, nhưng lại không tìm được bóng người nào.
Chúng tôi muốn lớn tiếng kêu lên, mong sao có người có thể nghe thấy tiếng gọi của mình, nhưng mở miệng, lại không nói được thành tiếng, tôi và người bạn đạo sĩ đều không khỏi kinh ngạc. Người bạn đạo sĩ này của tôi là đệ tử đích truyền của Thượng Thanh Cung trên Lao Sơn, từ nhỏ đã xuất gia, tu luyện khắc khổ gần 40 năm, công năng thần thông vượt trên tôi rất xa, vậy mà ngay đến cả ông ấy đều bị ức chế không nói được. Nhưng lúc đó chúng tôi đều không sợ hãi, trái lại, một loại cảm giác bình hòa tĩnh lặng, lại đang dần dần cảm hóa chúng tôi, ánh hào quang của Phật đang chiếu rọi khắp mọi nơi.
Về sau, chúng tôi đi tới một ngôi chùa nhỏ cách làng không xa, cuối cùng đã tìm được người dân trong làng. Lúc đó hết thảy nam nữ già trẻ trong làng đều quỳ ở trong sân của ngôi chùa, hướng về phía một vị Lạt Ma lớn tuổi mà đảnh lễ quỳ lạy. Vị Lạt Ma đó trông không khác gì so với những người bình thường (người tu hành chính là như vậy, càng bình thường, thì càng bình thản, vui vẻ), ông ấy chỉ là xếp bằng ngồi lặng im nơi đó, trong tay cầm niệm châu và kinh luân. Khi ba người chúng tôi đi vào chùa, nhìn thấy mọi người đều đang quỳ lạy, vậy nên không bước lên trên quá, chỉ là đứng ở đằng sau ngắm nhìn từ xa, muốn xem rốt cuộc là chuyện gì.
Người bạn đạo sĩ đột nhiên bảo tôi dùng thiên mục nhìn thử vị Lạt Ma đó, tôi làm theo lời, nhưng kết quả rất chấn động bàng hoàng. Bởi vì, dùng mắt thịt nhìn vị Lạt Ma đó, thì thấy ông ấy ngồi ngay ngắn ở nơi đó, nhưng nếu dùng thiên mục mà nhìn, thì lại là một mảng trống không, hoàn toàn không nhìn thấy gì cả. Tôi hỏi người bạn đạo sĩ rốt cuộc là chuyện gì, nhưng còn chưa kịp đợi ông ấy trả lời, một màn khiến tôi cả đời khó quên ấy đã bắt đầu.
Vị Lạt Ma đó bỗng nhiên đứng dậy dùng thổ ngữ Tây Tạng lớn tiếng nói gì đó, đại khái nói khoảng 5 phút thì toàn bộ thôn làng, ngôi chùa vốn dĩ đang bị màn đêm bao trùm, bỗng nhiên trở nên sáng chói tựa như ban ngày. Vốn dĩ là chẳng biết từ đâu xuất hiện một đám mây bảy sắc, phóng ra những ánh sáng hào quang mạnh mẽ dị thường bao phủ lên ngôi chùa.
Vị Lạt Ma nói xong, đứng lặng một hồi, rồi bỗng nhiên hóa thành một vầng sáng màu đỏ chói lòa cả mắt bay thẳng lên trời, dung nhập vào trong áng mây bảy sắc đó. Cứ như vậy, Lạt Ma hóa thành vầng sáng màu đỏ biến mất trong không trung.
Y phục của Lạt Ma rơi xuống đất, được đệ tử của ông cất giữ cẩn thận, những người dân cũng dần dần tản đi (có thể tận mắt trông thấy, cũng là phúc báo rất to lớn, cũng là cảnh tỉnh mọi người, chính là xem họ có ngộ hay không).
Tôi biết, rất nhiều người thật khó mà tin được những lời được kể trên đây. Người thông thường nếu không tận mắt chứng kiến, thì không cách nào tin được (ngay cả là người tận mắt chứng kiến, tôi nghĩ cũng là có rất nhiều người khó mà tiếp nhận được). Nhưng mà, sau khi trải qua sự tình này, tôi liền hiểu được lòng nhiệt tình và thành kính đối với tôn giáo của người dân Tây Tạng, có lẽ đây là lý do tại sao chúng ta không cách nào lý giải được.
Bởi vì rất nhiều người dân Tây Tạng họ đã tận mắt chứng kiến những sự tình tương tự như thế này, biết rằng trong cõi vô minh đó, có những điều thần bí mà nhân loại có lẽ mãi mãi không cách nào lý giải được. Chính tín có thể khiến cho con người trở nên dũng cảm và mạnh mẽ hơn.
Phật Pháp là bảo tàng trân quý của vũ trụ, vốn không tách ly khỏi thế gian con người, mà chính ở ngay bên cạnh chúng ta, những người chính tín có duyên, tự có thể gặp được.
Tiểu Thiện (Theo ntdtv.com)