Mỗi người, ở giữa sóng trần cuồn cuộn, đều là những con thuyền có hành trình xa thẳm, gặp được Phật Pháp thì thật đáng trân quý biết bao. Có câu rằng: “Phật độ người hữu duyên”. Vậy rốt cuộc độ người “hữu duyên” là độ người như thế nào?
Một vị tín đồ thành kính và sùng bái đạo đang lúc gặp phải một trận lũ lụt, bèn leo lên trên nóc nhà lánh nạn.
Tuy nhiên đại hồng thủy cứ dần dâng cao mênh mông, xem chừng nước đã muốn ngập chạm đến bàn chân, tín đồ vội vàng hướng Phật cầu cứu rằng: “Phật Tổ đại từ đại bi xin hãy nhanh đến cứu con đi ạ!”
Không lâu sau một chiếc thuyền độc mộc lướt tới, người trên thuyền muốn cứu tín đồ, nhưng anh ta lại nói: “Ta không gọi ngươi đến cứu, Phật Tổ sẽ tới cứu ta”.
Và người kia lại một mình với chiếc thuyền gỗ rời đi. Nước lớn vẫn đang không ngừng tiếp tục dâng cao, rất nhanh đã cao tới lưng chừng đùi của vị tín đồ. Tín đồ mười phần lo lắng, lập tức hướng về Đức Phật mà phát tâm cầu cứu.
Khi này một chiếc thuyền khác lại chèo tới, người trên thuyền hướng dẫn tín đồ những yêu cầu sao cho lên thuyền an toàn, nhưng anh ta không những đã cự tuyệt, lại còn nói rằng: “Ta không thích chiếc thuyền này, Phật Tổ sẽ đến cứu ta”.
Và rồi chiếc thuyền kia lại đơn độc rời đi bỏ lại tín đồ phía xa xa.
Chẳng mấy chốc nước đã dâng cao ngập đến ngực, tín đồ tiếp tục hướng về Phật Tổ khẩn cầu bật ra thành tiếng trong lo lắng. Nước lũ thuận theo hồng thủy vẫn không ngừng dâng cao, tín đồ thở dài trong vô vọng.
Ngay lúc ấy, một vị thiền sư với dáng chèo thuyền cấp bách vội đến cứu anh ta. Vị tín đồ được cứu nói với thiền sư trong tâm trạng giận dỗi đầy oán trách: “Ta đối với Đức Phật đã thành kính như thế, nhưng Ngài lại không tới cứu giúp khi ta đang gặp nạn”.
Vị thiền sư trầm tư nói: “Ngươi thật sự đã trách oan Đức Phật rồi. Ngài đã mấy lần hóa tác cho thuyền đến cứu ngươi, ngươi lại chưa hài lòng hết chê thế này thế kia, rồi bỏ qua hết lần này đến lần khác, xem ra Phật và ngươi không có duyên rồi”.
Đạo Phật thuyết rằng: “Độ người hữu duyên”, Phật từ bi vô ngã, đã cho thuyền lành vượt cơn lũ lớn, đã vì phật tính của tất cả chúng sinh là bình đẳng mà chỉ thị cụ thể cho hết thảy. Căn cứ vào căn cơ ngộ tính khác nhau của chúng sinh, mà khai mở hết thảy các phương tiện rộng lớn trong thế gian.
Nguyên cơ giảng Pháp, là để dần hướng người ta sang đường thiện. Người thành tâm kiên chí, noi theo chỉ thị của Đức Phật răn dạy sẽ dần thoát ly khỏi bể khổ. Không cố gắng thành tâm thì vĩnh viễn ở lại trong lục đạo luân hồi.
Cho nên nói: Điều gọi là Phật độ ấy kỳ thực là những gì chúng sinh chiểu theo Phật Pháp chỉ thị để tự ngộ, tự độ, tự cứu lấy mình mà thôi.
Có một vị tín đồ nọ đứng dưới mái hiên tránh mưa, nhìn thấy một vị thiền sư cầm chiếc ô đi ngang qua, liền gọi lớn: “Thiền sư, xin người hãy phổ độ chúng sinh ạ! Cho tôi đi nhờ một đoạn có được không?”.
Vị Thiền sư thấy vậy nói: “Ta đang đi ở trong mưa, còn ngươi ở dưới mái hiên, dưới mái hiên không hề mưa ướt, ngươi không cần ta độ giúp?”
Tín đồ bèn lập tức bước ra khỏi mái hiên, đứng ngay dưới trời mưa và nói: “Hiện tại tôi cũng ở trong mưa, nên giúp đỡ tôi được chưa?”
Vị Thiền sư: “Người cũng ở dưới mưa, ta cũng ở dưới mưa, ta không bị mưa thấm ướt, bởi vì có chiếc ô; người bị mưa thấm ướt, vì không có chiếc ô. Cho nên không phải ta độ được ngươi, mà là chiếc ô độ giúp ta. Người muốn được độ, không cần tìm ta, tự đi mà tìm một chiếc ô!”
Trong chuyện này vị thiền sư không bằng lòng chia chung ô, đây là đại từ bi của thiền sư. Con người muốn được cứu độ không thể mong cầu người khác chỉ bảo mà cần phải dựa vào chính mình.
Tự mình có chiếc ô, mới có thể khiến mưa không thấm ướt, đạo lý cũng như vậy, tự mình có chân như Phật tính, tự nhiên sẽ như ở phàm trần mà không có chỗ nào để bụi nhơ bám lên thân được!
Theo Secretchina