Tinh Hoa

Một đứa trẻ khuyết tật có hoàn hảo?

“Khi Chúa đặt để một đứa trẻ như con của tôi vào thế gian này, thì sự hoàn hảo mà nó tìm được chính là trong cách mọi người đối xử với nó.”

 

Chush là một trường nuôi dạy trẻ khuyết tật nằm tại Brooklyn, New York.

Vào một buổi tối nọ, trong chương trình gây quỹ cho trường, cha của một đứa trẻ khuyết tật đã có một bài phát biểu làm cho tất người tham dự hôm đó không thể nào quên được.

Sau khi cám ơn trường và các thầy cô đã tận tình dạy dỗ, chăm sóc các em khuyết tật, ông đã khóc khi nói rằng “Tôi đã thường hỏi đâu là sự hoàn hảo cho Shay, con trai tôi? Mọi điều Chúa đã dựng nên đều hoàn hảo cả. Tuy nhiên, con trai tôi không thể nào hiểu nỗi ngay cả những vấn đề rất bình thường mà những đứa trẻ khác dễ dàng tiếp thu; Nó chẳng làm được những việc đơn giản mà ai cũng có thể làm; Nó chẳng thể nhớ nỗi những sự việc, sự vật bình thường như những đứa trẻ khác. Vậy thì sự hoàn hảo của Chúa trên đời sống nó ở đâu?”

Tất cả mọi người thật sự bị bàng hoàng vì câu hỏi, họ cảm thấy đau đớn với nỗi đau của người cha. Tất cả đều lặng yên.

“Nhưng tôi tin rằng”, ông nói tiếp “khi Chúa đặt để một đứa trẻ như con của tôi vào thế gian này, thì sự hoàn hảo mà nó tìm được chính là trong cách mọi người đối xử với nó.”

Và ông đã kể lại một câu chuyện như sau:

Vào một buổi chiều, Shay và cha mình đi ngang qua một công viên – nơi những cậu con trai đang chơi bóng chày. Đây là những đứa trẻ quen biết, cùng sống chung khu phố với Shay.

Shay hỏi cha, “Ba có nghĩ rằng họ sẽ cho con chơi chung không?”

Người cha hiểu rằng con mình không phải là một đứa trẻ khỏe mạnh và những đứa trẻ kia sẽ chẳng muốn nó tham gia vào đội của chúng. Nhưng ông cũng hiểu rằng nếu như Shay được chọn vào chơi, nó sẽ là cảm thấy mình được chấp nhận và rất hạnh phúc vì được hoà nhập vào đám bạn.

Người cha đến gần một đứa trẻ trong đội và xin cho Shay vào chơi chung.

Cậu bé này đưa mắt nhìn các thành viên để xem ý kiến mọi người thế nào. Không thấy ai có ý kiến gì, thế là cậu tự quyết định “Chúng cháu đã thua sáu điểm rồi và trận đấu đang ở lượt thứ tám. Cháu nghĩ rằng Shay có thể tham gia với tụi cháu, và tụi cháu sẽ cố gắng để cậu ấy vào ở lượt đấu thứ chín.”

Cha của Shay thật hạnh phúc khi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên mặt cậu con trai mình. Shay được bảo mang găng tay và vào cái sân nhỏ kế bên để tập dượt trước.

Vào cuối lượt đấu thứ tám, đội của Shay đã ghi được thêm vài điểm nữa, nhưng vẫn còn thua ba điểm.Vào cuối lượt đấu thứ chín, đội của Shay lại tiếp tục ghi được hai điểm và như vậy, bây giờ đội có hy vọng chiến thắng.

Và Shay được cho vào sân. Có thực sự đội của Shay sẽ cho nó cơ hội đánh bóng vào giờ phút quyết định này và từ bỏ cơ hội chiến thắng không?

Bất ngờ, Shay được đưa chiếc gậy đánh bóng. Mọi nguời biết rằng đây là điều không thể được vì Shay thậm chí không biết làm sao để cầm cái gậy đánh bóng đúng cách, cũng không thể tự mình đánh bóng được. Tuy nhiên, khi Shay bước vào vòng đánh bóng, người ném bóng tiến tới vài bước và ném bóng thật nhẹ để Shay có thể đánh được trái bóng.

Lần đầu tiên, Shay vung gậy lên một cách vụng về và để hụt bóng. Một trong những đồng đội của nó chạy lên và giúp nó giữ cây gậy đánh bóng, hướng về phía người ném bóng và chờ đến lượt ném kế tiếp. Người ném bóng lại tiếp tục bước tới và ném trái bóng nhẹ nhàng về phía Shay. Khi trái bóng bay đến, cậu bé giữ chặt tay Shay và vung gậy đánh bóng. Trái bóng lăn chậm về phía người ném bóng.

Người ném bóng nhặt bóng lên và có thể dễ dàng ném quả bóng về phía đồng đội đang đứng tại trạm thứ nhất. Shay có lẽ đã phải rời khỏi sân vì kết thúc cuộc chơi. Nhưng thay vào đó, người ném bóng lại cầm bóng lên và ném thật xa về phía bên phải của sân bóng, vượt ngoài tầm bắt của đồng đội đang đứng tại trạm thứ nhất.

Mọi người cùng gào to, “Shay, chạy nhanh lên! Chạy nhanh về trạm thứ nhất đi!”

Chưa bao giờ trong cuộc đời nó, Shay chạy nhanh đến như vậy. Nó chạy dọc đường biên hướng về trạm thứ nhất, mắt mở to và hoảng hốt. Ngay khi nó đến được trạm thứ nhất, người chặn bóng bên phải sân đã chụp được bóng. Cậu bé có thể quăng bóng đến người đứng tại trạm thứ hai. Nhưng cậu ta hiểu được ý của người ném bóng, thế là cậu lại ném trái bóng thật cao và xa, đến nỗi vượt qua đầu người đứng tại trạm thứ ba.

Mọi người lại la to, “Chạy về phía trạm thứ hai! Trạm thứ hai!”

Shay cố sức chạy về trạm thứ hai trong khi những người khác đang chạy phía trước cậu ta đã vòng qua các trạm và đang tiến về trạm gốc.

Khi Shay đến được trạm thứ hai, cậu bé đứng ở vị trí chặn bóng chạy tới chỗ Shay, và hướng cho nó chạy về trạm thứ ba, cậu hét to, “Chạy về trạm thứ ba đi! Nhanh lên!” Khi Shay vòng qua trạm thứ ba, những cậu bé của cả hai đội đang chạy phía sau Shay hét to lên, “Shay, chạy về trạm gốc nhanh lên!”

Shay lại chạy về trạm gốc. Khi nó bước vào vòng ném bóng, cả mười tám cậu bé của hai đội đã kông kênh Shay trên vai chúng, tung hô nó như một anh hùng vì Shay đã ghi “một điểm quyết định” và đem lại chiến thắng cho đội của cậu.

“Ngày đó”, người cha nói trong nước mắt, “mười tám cậu bé của cả hai đội bóng đã làm thành sự hoàn hảo của Đức Chúa Trời trên cuộc đời của Shay!”

Sẽ có người trong chúng ta kiếm tìm sự hoàn hảo và có bao giờ ta tự hỏi rằng mình đã làm điều gì để góp phần vào sự hoàn hảo của Đấng tạo hóa trong đời sống của một ai đó chưa?

– Sưu tầm –