Câu chuyện có thật về gia đình một viên ngoại tại Đài Loan từng gây xôn xao dư luận một thời. Có người cho rằng kết cục bị thảm của gia đình này chính là do cá chình đầu thai báo oán.
Giữa những năm Gia Khánh triều đại nhà Thanh, ngư dân vùng Phúc Kiến, Quảng Đông truyền tai nhau rằng, Đài Loan là một nơi dễ kiếm tiền, chỉ cần chuyên cần làm ăn một chút, tiền bạc sẽ vào như nước. Thế là có không ít người đã vượt biển đến Đài Loan, an cư lập nghiệp ở nơi này.
Thời đó, ở vùng Tuyền Châu, tỉnh Phúc Kiến có một người họ Khâu, cũng theo mọi người đến Đài Loan, bởi ông khéo làm ăn buôn bán, chẳng bao lâu đã phát tài lớn, trở thành một phú ông, mọi người đều gọi ông là Khâu viên ngoại.
Bên cạnh cổng nhà của Khâu viên ngoại có một cái ao rất lớn, mỗi năm xả nước một lần. Điều kỳ lạ là mỗi năm khi xả nước đều không có cách nào làm nước trở nên trong sạch được, mặc cho họ đã dùng bao nhiêu xe để thoát nước, cũng không sao làm sạch nước trong ao được.
Mọi người cảm thấy rất kỳ lạ, bèn mời một ông thầy địa lý đến quan sát, sau khi thầy địa lý kiểm tra thực hư, nói rằng: “Trong hồ nước này nhất định có yêu quái, nếu như muốn làm sạch nước, trừ phi thuốc chết con yêu quái này, nếu không thì không còn cách nào khác nữa”.
Không cần nói, Khâu viên ngoại tất nhiên là vô cùng tán thành, thế là lập tức bỏ ra một số tiền lớn bảo người làm đi mua thuốc độc.
Ngay trước ngày hạ độc, bỗng có một hòa thượng đến nhà, nói là muốn gặp Khâu viên ngoại. Khâu viên ngoại rất hiếu khách, liền mời vào nhà ngồi, làm một bữa cơm chay để thiết đãi hòa thượng.
Dùng cơm xong, hòa thượng chau mày nhíu mặt nói với Khâu viên ngoại rằng: “Nghe nói ngày mai Khâu viên ngoại sẽ sai người hạ độc vào trong ao, có đúng thế không?”.
Khâu viên ngoại trả lời: “Đúng vậy”.
Hòa thượng buồn bã nói rằng: “Cái thứ trong ao đó, lại chưa từng làm hại bất kỳ ai, tại sao lại muốn thuốc chết nó chứ? Người xuất gia chúng tôi lấy từ bi làm gốc, nghe nói mọi người ngày mai sẽ thuốc chết con vật trong ao, trong lòng rất lấy làm buồn bã, mong mọi người có thể suy nghĩ lại”.
Khâu viên ngoại đang muốn giải thích với vị hòa thượng, thì vị hòa thượng đã biến mất không thấy đâu nữa.
Khâu viên ngoại vốn không để tâm tới chuyện này, vẫn căn dặn người làm hạ độc xuống ao như cũ. Ngày hôm sau, trong ao quả nhiên nổi lên một con cá chình lâu năm, đợi khi mọi người lôi con cá chình lên trước sân nhà, có một người gan dạ, muốn biết con cá chình này rốt cuộc có gì khác biệt, liền mở bụng con cá chình ra xem thử.
Nào ngờ khi con dao vừa mới rút ra, máu của con cá vọt ra như suối, vừa khéo lại bắn ngay lên người vợ của Khâu viên ngoại. Lại nhìn thử thức ăn trong bụng con cá chình, hóa ra đều là đồ chay mà Khâu viên ngoại thiết đãi hòa thượng hôm trước, thật khiến cho người ta phải kinh hồn bạt vía.
Chẳng bao lâu người vợ của Khâu viên ngoại trước nay vốn chưa từng sinh hạ được mụn con nào lại mang thai. Sau khi đứa con được sinh ra, đặt tên là Khâu Vọng Xá.
Vọng Xá sau khi lớn lên rất thông minh, nhưng hành vi lại vô cùng phóng đãng, thích bắt nạt người khác, hơn nữa lại vung tiền như nước.
Một buổi sáng, Khâu Vọng Xá chuẩn bị rất nhiều áo gai, bảo người làm lừa đám trẻ con ở trước cửa nhà đến, cho mỗi đứa trẻ hai quan tiền, bảo chúng mặc áo gai lên người, đồng thời buộc hai đồng bạc ở phía sau áo gai, sau đó đánh cho mỗi đứa trẻ một cái bạt tai thật mạnh, rồi đuổi chúng về nhà.
Đám trẻ đều khóc lóc chạy về nhà, các bà mẹ nghe thấy tiếng khóc, vội vàng chạy ra xem, nhìn thấy con cái ăn mặc như vậy, tức đến sôi cả máu, vội vàng cởi bỏ áo gai không may mắn trên người mấy đứa trẻ, lại phát hiện hai đồng bạc trắng ở phía sau lưng, cơn giận mới nguôi đi một nửa. Nhưng biết là Khâu Vọng Xá giở trò quỷ, hết thảy mọi người đều thấy rất phản cảm đối với Khâu Vọng Xá.
Có một lần Khâu Vọng Xá đánh cược với mọi người rằng, anh ta đem hai mươi đồng bạc ra ngoài, ăn sáng, hớt tóc, ngồi kiệu, vẫn có thể đem hai mươi đồng này trở về nhà.
Trước tiên anh ta chạy đến tiệm phở, mua một tô phở, ngồi xuống liền ăn, đợi đến lúc sắp ăn hết rồi, anh ta liền lấy một chút đồ bẩn cho vào trong tô phở, sau đó đi đến trước mặt của chủ tiệm, quát tháo om sòm, chủ tiệm phở biết rõ đã mắc lừa, nhưng lại sợ ảnh hưởng đến chuyện buôn bán. Đành phải đón lấy cái tô, đuổi anh ta đi, tô phở này cuối cùng đã để cho anh ta ăn quịt mất.
Sau khi ăn điểm tâm rồi, lại đi đến tiệm hớt tóc. Khi hớt tóc xong, trong lúc cạo mặt, người thợ nhìn thấy râu của anh ta hơi dài, tốt bụng hỏi rằng: “Có cần phải cạo râu không?”.
“Không cạo, bộ để lại hưởng phúc à?”.
Người thợ tóc tưởng rằng anh ta muốn cạo đi, thế là bèn cạo xuống, đợi đến khi cạo xong rồi, anh ta dùng tay sờ sờ cằm, rất tức giận truy hỏi người thợ tóc cớ sao lại cạo mất râu của anh ta. Người thợ tóc nói: “Cậu không phải đã hỏi ngược lại tôi rằng: ‘Không cạo, bộ để lại hưởng phúc à’ hay sao?”.
Khâu Vọng Xá lớn tiếng quát: “Tôi là nói: ‘Đừng có cạo đi, để sau này có thể hưởng phúc’’’.
Thế là hai người tranh cãi với nhau, về sau người đi đường vào khuyên giải, khi người thợ cắt tóc không lấy tiền công, chuyện mới dừng lại. Khâu Vọng Xá lại nói, râu của anh ta đã bị cạo mất rồi, không dám quay về nhà nữa, người thợ tóc đành phải thuê một chiếc kiệu cho anh ta.
Nào ngờ ở chỗ cách nhà anh ta không xa, Khâu Vọng Xá cố tình lao ra khỏi kiệu, ngã bịch xuống đất, miệng vẫn không ngừng la lên: “Ui da! Ui da!”. Kiệu phu nhìn thấy Khâu Vọng Xá ngã lăn xuống đất, lại không ngừng rên la, trong lúc bối rối, tiền cũng không dám thu nữa, nhấc kiệu lên bỏ chạy nhanh như bay.
Khâu Vọng Xá đã làm ra rất nhiều chuyện thất đức, vậy nên hết thảy người trong trấn, không ai là không chán ghét. Anh ta thường cùng với chúng bạn ăn uống vui chơi, hết tiền rồi, liền đem gia sản, giấy tờ nhà đất đi thế chấp, đợi đến khi Khâu viên ngoại phát hiện thì đã không còn kịp nữa rồi. Chưa đến hai năm, Khâu viên ngoại bị chọc tức đến chết.
Khâu viên ngoại vừa chết, người mẹ càng quản không nổi anh ta nữa, Khâu Vọng Xá không những ăn chơi chè chén, mà còn hại chết một hầu nữ, thật sự đã đến mức trời giận người oán.
Sau khi toàn bộ gia sản bị anh ta vung tay tiêu hết, bên người mình chỉ còn lại ba trăm đồng bạc, anh ta của lúc này, vô cùng ân hận, cảm thấy không có gì vui sống nữa, chỉ còn biết tìm đến cái chết, mới có thể chuộc lại hết thảy tội lỗi của mình. Thế là liền ôm ba trăm đồng bạc trong người, hễ gặp ai đều hỏi: “Ông (bà) có biết tôi sắp đi đâu không?”.
Những người được hỏi đến, đều cảm thấy kỳ lạ không thèm trả lời, cũng có người đoán ngược đoán xuôi nhưng cũng không có đoán trúng. Về sau có một bà lão, trên lưng cõng một đứa trẻ, trên vai gánh một gánh nước, mồ hôi không ngừng lăn xuống, thở hổn hển đi về phía trước.
Khâu Vọng Xá nhìn thấy, liền chạy đến hỏi: “Bà lão, tôi sắp đi đâu bà có biết được không?”.
Bà lão này bởi trên vai đang gánh một gánh nước, trời lại nóng nực, chỉ mong về nhà cho mau lẹ, đột nhiên lại bị Khâu Vọng Xá làm phiền, không khỏi tức giận mắng rằng: “Cậu muốn đi chết hả?”.
“Đúng vậy! Đúng vậy!”. Không ngờ rằng lời nguyền rủa này đã đoán trúng tâm sự của anh ta, Khâu Vọng Xá vội nhét số tiền vào tay bà lão, rồi chạy đến con sông không xa ở đằng trước, gieo mình xuống sông tự vẫn.
Câu chuyện của Khâu Vọng Xá đã đồn khắp thị trấn. Có người nói Khâu Vọng Xá chính là con cá chình đầu thai đến để báo oán, muốn cho Khâu viên ngoại tức chết, khiến cho toàn bộ gia sản của Khâu viên ngoại đều bị tiêu tán. Đây có lẽ chính là nhân quả báo ứng. Không biết bạn có tin hay không?
Tục ngữ nói: “Làm nhiều chuyện bất nghĩa ắt tự diệt vong”. Người giống như Khâu Vọng Xá, gây chuyện thị phi, hại người khắp nơi, tìm kiếm niềm vui trên sự đau khổ của người khác, cuối cùng không có kết cục tốt đẹp. Vậy nên mỗi một người chúng ta đều cần phải cân nhắc kỹ lưỡng khi hành xử, sống sao cho có nhân có nghĩa, làm một con người hiền lành phúc hậu.
Tiểu Thiện, theo Truyện cổ Đài Loan