Xưa nay, có không ít những câu chuyện chân thực đã minh chứng cho sự luân hồi chuyển kiếp. Con người ta, sống không chỉ một đời mà là đời đời kiếp kiếp, kiếp này có thể là anh em, kiếp sau lại là mẹ con của nhau. Câu chuyện của vị tăng nhân Thái Lan dưới đây là một ví dụ như vậy.
Tại Thái Lan, pháp sư Siêu Không trước kia là một vị hòa thượng trụ trì được rất nhiều người kính trọng. Pháp sư Siêu Không tên thật là Chaokhun Rajsuthajarn, tên thường gọi là Choate, sinh ngày 12/10/1908, sống ở miền Trung Thái Lan. Ngay sau khi ông vừa mới sinh ra, thì bác của ông là Nai Leng cũng qua đời vì bệnh.
Nai Leng khi còn sống là một Phật tử, mỗi buối tối đều ngồi xếp bằng thiền định. Ông khi còn sống cũng hết mực quan tâm yêu thương em gái của mình, cũng chính là mẹ của Choate, tên là Nang Rien.
Hồi nhỏ lúc Choate mới bắt đầu tập nói, khi mẹ ông dạy ông nhận biết cô dì chú bác trong nhà, thì ông lại gọi họ là “anh, chị, em”; ông còn gọi bà ngoại là “mẹ”. Về phần mẹ mình, ông không gọi là mẹ mà gọi thẳng tên mụ của bà là “Ee Mah”, và còn nói bà là em gái của mình, rồi nói mình chính là Nai Leng chuyển sinh.
Khi mọi người hỏi tên của vợ và ba đứa con gái của Nai Leng là gì, ông đều trả lời chính xác. Choate còn có thể nói chính xác những nơi mà khi còn sống Nai Leng đã từng đi qua, những người mà Nai Leng đã từng quen biết, v.v…
Tại quê nhà của Choate, có một quan niệm được lưu truyền đã lâu là: Nếu như một đứa bé có thể nhớ lại kiếp trước của mình, thì cha mẹ phải làm đủ mọi cách để khiến nó quên hết quá khứ. Nếu không đứa bé này sẽ trở nên cố chấp, rất khó quản giáo, và cũng có thể sẽ đoản mệnh.
Vì vậy, lúc còn nhỏ mỗi khi Choate nói mình là Nai Leng, thì sẽ bị người nhà “xử phạt”. Ví như, họ sẽ treo quần áo của phụ nữ lên, rồi bắt ông phải chui qua đó mà đi; có khi họ bắt ông chui vào trong một cái thùng rỗng rồi lăn đi lăn lại. Chính những hình phạt này đã khiến Choate cảm rất thấy khó chịu và nản chí. Và sau một lần rất thống khổ vì bị xử phạt, ông đã quyết định giả vờ quên kiếp trước của mình, ở trước mặt mọi người ông không bao giời nói mình là Nai Leng nữa. Nhưng thực chất thì ông không quên bất cứ điều gì về kiếp trước của mình.
Năm Choate hơn 40 tuổi, ông đã đến một ngôi chùa ở Bangkok làm tăng nhân. Khi đó, sư trụ trì hỏi ông rằng liệu có biết ai đó có thể nhớ lại kiếp trước của mình không, ông trả lời bản thân mình có thể. Vì vậy, Choate lại có cơ hội nói về kiếp trước của mình. Sau đó, ông đã làm theo lời khuyên của trụ trì, viết lại tất cả những trải nghiệm luân hồi của mình thành một cuốn sách. Đến năm 1969, cuốn sách nhỏ ông đã được chính thức xuất bản.
Trong cuốn sách của mình, pháp sư Siêu Không đã miêu tả lại quá trình Nai Leng tử vong và chuyển sinh một cách rất tỉ mỉ, chi tiết và sinh động.
“Tháng 8/1908, tôi (Nai Leng) đã bị bệnh mấy tháng rồi, chỉ nằm ở trên giường. Lúc này em gái tôi là Nang Rien đã mang thai đươc 7 tháng. Trong đoạn thời gian này, hai anh em chúng tôi thường xuyên nằm mơ thấy nhau. Nang Rien lần này mang thai phản ứng rất khác so với các lần khác, không thích ăn hoa quả hay các thực phẩm có vị chua như trước, mà tính cách thay đổi hẳn, trở nên rất tín ngưỡng Phật giáo, đặc biệt là rất thích ngồi thiền.
Nang Rien dành rất nhiều thời gian ngồi thiền và cầu niệm Phật, thường xuyên đi tham gia các hoạt động ở các ngôi chùa, thậm chí còn muốn trở thành ni cô. Ngày nọ, vào đêm trước lễ chay tịnh của Phật giáo, Nang Rien đã rời nhà đi đến một ngôi chùa, ở đó cạo trọc đầu mình, mặc áo bào trắng, cùng với những người khác ngồi thiền va niệm Phật, cho tận khi dịp lễ kết thúc vào tháng 11.
Tôi tuy nằm trên giường bệnh, nhưng lại có thể chứng kiến tường tận mọi hoạt động của em gái. Tôi giống như là luôn ở sau lưng Nang Rien chừng 2m. Tôi không nói chuyện với Nang Rien, chỉ là chăm chú quan sát em gái mình. Nhưng, kể từ ngày Nang Rien trở về, tôi phải đến hơn 2 ngày không nhận biết được điều gì. Đến ngày buổi chiều thứ ba, tôi mới cảm thấy mình tỉnh lại, biết rõ mình đang bị bệnh nằm ở trên giường.
Đến một ngày, tôi nghe được người thân anh em họ hàng trong phòng rôm rả nói chuyện: “Tối hôm qua Nang Rien sinh ra một bé trai rất đáng yêu”. Nghe đến đây, tôi nghĩ, nếu không bị bệnh ta cũng đang ở chỗ em gái rồi. Lúc này, đột nhiên tôi cảm giác nằm tư thế này rất không thoải mái, bèn muốn xoay người vào tường, nhưng lại không thể giữ cho cơ thể cân bằng, đành phải tiếp tục nằm thẳng. Tôi nghĩ nằm ngủ chút thì sẽ ổn lại thôi, liền nhắm mắt lại. Đúng lúc này, tôi cảm giác thấy mình hồi phục trở lại bình thường.
Tôi cảm thấy rất khỏe mạnh, hơn nữa còn có thể di chuyển được tứ phía. Thân thể rất nhẹ giống hệt như không trọng lượng, vì thế tôi cảm thấy vô cùng cao hứng, vội vàng chạy đến chỗ những người thân của mình để nói chuyện. Nhưng kỳ lạ là bọn họ lại chẳng ai nhìn thấy tôi. Tôi túm tay người này, kéo cánh tay người kia, mà họ vẫn dường như không thấy gì.
Đến giờ ăn cơm, những người thân thích đều rời đi. Một người thân tới sờ vào chân của Nai Leng (tôi). Mà tôi lại đang ở ngay đằng sau lưng, tôi nắm tay của cô ấy, nói to: “Ta ở chỗ này, ta không bị bệnh, ta đã khỏi rồi. Đừng sợ, ta không sao rồi”. Nhưng bọn họ lại chẳng ai hiểu lời tôi nói. Họ khóc to lên, trông rất thương tâm. Có người đi ra ngoài thông báo cho những người khác, tất cả mọi người chạy vào phòng.
Vào thời khắc này, tôi phát hiện mình có mặt khắp nơi: Tôi có thể đồng thời ở hai ba phương hướng khác nhau chứng kiến hoạt động của mọi người. Còn có thể tinh tường chứng kiến và nghe được giọng nói của họ. Tôi có thể hoạt động rất nhanh ở bốn phía. Ta không đói bụng cũng không khát, cũng không thấy mệt mỏi. Trong lúc tang lễ, tôi cảm thấy mình giống như thăng lên, cho dù là những người khác đang ngồi hay đang đứng, ta tôi luôn thấy mình cao hơn bọn họ.
Sau khi thân thể tôi (Nai Leng) được hoả táng, tôi bỗng nhiên nghĩ tới em gái Nang Rien. Nghe nói rằng cô ấy sinh con trai, tôi còn chưa đến thăm nó, tôi lúc nào cũng bận rộn tiếp đón khách, lúc này mới có thể đi rồi. Lúc ấy tôi đang ở nơi hoả táng, ý nghĩ muốn đi thăm Nang Rien vừa xuất ra, đã ngay lập tức ở tại phòng của Nang Rien.
Tôi nhìn đứa bé mới sinh và Nang Rien đang ngủ say. Đứa bé rất đáng yêu. Tôi nghĩ: “Phải tìm cách nào vuốt ve hôn nó một cái mới được”. Vừa lúc đó thì em gái tôi tỉnh dậy, nhìn thấy tôi, Nang Rien giật mình nói: “Anh trai à, anh đã sang thế giới khác. Xin đừng lại xuất hiện tại trước mặt chúng em, đừng vướng bận vì chúng em nữa”. (Đây là cũng là lần duy nhất người thân nói chuyện tôi). Tôi có chút ngượng ngùng, liền ẩn đi.
Một lát sau, tôi lại muốn liếc mắt nhìn đưa bé, em gái tôi lại tỉnh dậy nói y như lúc nãy. Tôi lại lui ra, mặc dù rất muốn ở lại, nhưng mà tôi biết rõ mình phải đi. Nhưng trước khi rời đi, tôi nghĩ dù sao cũng phải nhìn đứa bé kia một cái đã. Lần này, tôi quyết định ở một khoảng cách khá xa, để em gái tôi không thể nhìn thấy. Vì vậy, tôi ngó đầu vào nhìn đứa bé, nhưng đến lúc chuẩn bị rời đi thì đột nhiên tôi thấy thân thể mình đang quay tròn với một tốc độ rất nhanh. Tôi không cách nào để giữ thăng bằng. Tôi dùng tay che kín đầu, mặt và lỗ tai lại, sau đó tôi mất hết tri giác. Tôi cảm giác được rằng mình đã chết.
Không biết là qua bao lâu, tôi khôi phục tri giác. Tôi không biết mình ở nơi nào. Trong trí nhớ, tôi chỉ biết rõ không lâu trước đó tôi là Nai Leng, hồi tưởng lại quá khứ, tôi không rõ vì sao mà hiện giờ mình phải ở vào trong hoàn cảnh bất lực như thế này, tôi cảm thấy uể oải. Về sau, tôi nhận ra những người đến thăm mình, và nhớ được tên của bọn họ. Tôi vẫy tay muốn nói chuyện với họ, nhưng lại chỉ phát ra tiếng bập bẹ giống như trẻ con. Lúc này có người chú ý tới động tác của tôi liền bế tôi lên. Tôi rất vui vẻ, cười thích thú.
Đến khi tôi bập bẹ tập đi và học nói, một hôm bà ngoại đến, bởi vì ký ức quá khứ khống chế tôi, nên tôi gọi bà là “mẹ”. Bà ngoại chỉ vào Nang Rien hỏi tôi: “Nếu như ta là mẹ của con, vậy kia là ai?”. Tôi nói: “Đó là Ee Mah của ta” (tiếng Thái nghĩa là cún con). Ee Mah là biệt danh mà tôi gọi em gái khi còn nhỏ. Bà ngoại thấy lạ liền hỏi tiếp: “Vậy thì con tên là gì?”. Tôi nói: “Ta là Nai Leng”, tôi thấy rất lạ, họ rõ ràng không nhận ra tôi.
Lúc này, Nang Rien ở bên cạnh tôi liền nói: “Thảo nào sau khi con sinh nó thì có vài lần nhìn thấy anh Nai Leng. Nó nhất định là anh trai chuyển sinh rồi”. Vì thế, Nang Rien tiếp tục hỏi tôi: “Nếu là như vậy vợ và con của anh tên là gì? Anh làm công việc gì?”, v.v… Tôi trả lời chuẩn xác tất cả mọi câu hỏi. Từ đó người nhà mới tin tôi là Nai Leng chuyển sinh”.
Con gái của Nai Leng nói, pháp sư Siêu Không lúc còn trẻ có sở thích giống hệt như cha cô (Nai Leng), họ đều thích đến chùa miếu. Pháp sư Siêu Không và Nei Leng đều bắt đầu vào chùa tu hành từ năm 16 tuổi, chỉ có điểm khác nhau là Nei Leng năm 25 tuổi hoàn tục, lấy vợ sinh con, còn pháp sư Siêu Không thì trọn đời làm tăng nhân.
Câu chuyện của pháp sư Siêu Không tại Thái Lan cũng chính là một trong 12 trường hợp luân hồi nổi tiếng ở Thái Lan và Burma, được viết trong một cuốn sách của Tiến sĩ Ian Stevenson (Cases of the Reincarnation Type Vol. 4 – Twelve Cases in Thailand and Burma, The University Press of Virginia).
Lê Hiếu biên dịch