… Cuối cùng có một ngày, Xuân cầm mảnh giấy đã can đảm đưa ra một thỉnh cầu với Hoa Nhi, đó là một giao ước đẹp đẽ, đó là một giao ước khiến cho hai linh hồn đều có thể an lòng.
Ba của Hoa Nhi đã mất từ rất sớm, vì không muốn để cho Hoa Nhi phải chịu thiệt thòi, người mẹ Ngọc Cần cứ mãi không tái giá, bà đã chịu đựng muôn vàn khổ sở mà nuôi nấng Hoa Nhi thành người. Hoa Nhi cũng là một đứa trẻ rất hiểu chuyện, cô từ nhỏ đến lớn dường như chưa bao giờ khiến mẹ phải bận tâm lo lắng. Về sau, sau khi tốt nghiệp đại học, cô dựa vào sự thông minh tài giỏi của mình đã trở thành giám đốc chi nhánh của một công ty nhỏ, tuy thu nhập không cao, nhưng cuộc sống của hai mẹ con vẫn tốt hơn so với trước đây rất nhiều.
Ấy vậy mà vận mệnh thường hay trêu đùa những người mệnh khổ, chính ngay tại lúc hai mẹ con họ đang hướng đến một cuộc sống mới, thì một tai họa lớn lại bất thình lình giáng xuống đầu. Hôm đó, Hoa Nhi đi làm về thì cảm thấy trong người không được khỏe. Ngọc Cần dẫn cô đến bệnh viện để kiểm tra, kết quả khiến họ không dám tin vào tai mình: Hoa Nhi bị bệnh máu trắng. Ngay tại lúc nhận được phiếu chẩn đoán, Ngọc Cần suýt chút nữa đã ngất xỉu.
Nằm viện không được bao lâu, bệnh tình của Hoa Nhi đã trở nên xấu dần, nhiều lần hóa trị khiến cho tóc của cô gần như đã rụng hết toàn bộ. Lúc này, cô quả thật là đã mất hết niềm tin đối với cuộc sống, nhiều lần cô muốn chết quách cho xong, nhưng cô lại nghĩ đến người mẹ đã vì cô mà chịu bao nhiêu vất vả, trước nay chưa từng có được một ngày hạnh phúc, trong lòng cô đau nhói, cô thầm hạ quyết tâm nhất định phải chiến thắng ma bệnh này.
Cũng thời điểm này, một chàng trai trẻ cùng tuổi với cô đã đi vào cuộc sống của cô, đồng thời mang đến cho cô rất nhiều niềm vui. Anh tên Xuân, cũng là người bị bệnh máu trắng, phòng bệnh của anh cách phòng bệnh của Hoa Nhi khá xa, nhưng buổi chiều mỗi ngày, hai người đều đến tản bộ trong hoa viên của bệnh viện.
Hoa Nhi kể với anh về cảnh đời của bản thân mình, anh cũng kể cho cô nghe về những việc trải qua khá là tương tự với Hoa Nhi: Anh từ nhỏ đã mất mẹ, là cha anh đã ngậm đắng nuốt cay mà nuôi dưỡng anh lớn lên thành người. Vận mệnh tương đồng khiến cho hai trái tim trẻ tuổi càng gần nhau hơn, họ nói về ước mơ, nói về sự nghiệp, còn có đề tài khiến họ đều ao ước hướng đến … tình yêu.
Nhưng mỗi khi nói đến căn bệnh máu trắng sắp phải kết thúc cuộc đời kia ở trước mắt, họ lại cảm thấy mờ mịt vô vọng. Họ không biết được rằng sinh mệnh của họ rốt cuộc còn có thể gắng gượng được bao lâu, nhưng họ không tuyệt vọng, hai người đều cố gắng khích lệ lẫn nhau, rằng dũng cảm mà sống tiếp, vì bản thân mình, vì những người thân yêu, cũng là vì nhau nữa.
Cuối cùng có một ngày, Xuân cầm mảnh giấy đã can đảm đưa ra một thỉnh cầu với Hoa Nhi, đó là một giao ước đẹp đẽ, đó là một giao ước khiến cho hai linh hồn đều có thể an lòng. Trải qua suy nghĩ thận trọng, Hoa Nhi cũng cho rằng đây là một biện pháp vô cùng tốt, thế là cô đã gật đầu. Vì để cho hẹn ước kia có thể thực hiện được, họ đã hỏi y tá cho mượn một cái máy ghi âm, đem những lời cần nói hết thảy đều lưu vào trong đó, hai người mỗi bên giữ lại một phần.
Thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, bệnh tình của Hoa Nhi mỗi ngày một nặng, vì để cứu con gái, Ngọc Cần đã nghe theo kiến nghị của bệnh viện, chuyển con gái đến bệnh viện tốt nhất trong tỉnh. Ngày trước khi đi, Hoa Nhi đã tìm đến Xuân, những giọt nước mắt không cầm lòng được mà rơi xuống, họ nắm chặt lấy bàn tay nhau, rất lâu mà không nói được lời nào. Cuối cùng họ đều đã nói một câu tương đồng rằng: “Đừng quên lời giao ước của chúng ta”. Sau đó liền cả hai để lại số điện thoại cho nhau.
Tuy đã chuyển đến viện khác, nhưng đối diện với căn bệnh quái ác, các bác sĩ cũng phải bó tay không còn cách khác. Chẳng được bao lâu, sinh mệnh của Hoa Nhi đã phải rời đi. Trước lúc lâm chung, cô đã cố gắng kể lại câu chuyện của cô và Xuân cho mẹ nghe, cô nói giữa họ có một giao ước, chính là cố gắng mà sống thật tốt, nhưng bây giờ cô đã không thể được nữa rồi. Cô hy vọng rằng mẹ có thể giúp cô làm một việc, đó chính là mỗi ngày giả dạng giọng nói của cô gọi điện thoại cho Xuân, khích lệ anh kiên định lòng tin, chiến thắng ma bệnh. Tiếp đó cô lại lấy ra một máy ghi âm đưa cho mẹ, rồi dặn bà đợi sau khi bệnh của Xuân khỏi rồi hãy nghe. Giao phó những việc này xong, Hoa Nhi đã mỉm cười ra đi.
Nghe những lời của Hoa Nhi, Ngọc Cần đã lưỡng lự rất lâu, lúc đầu bà đã dự định sẽ đi theo Hoa Nhi, nhưng giờ đây bà đã không khỏi do dự: đây là tâm nguyện sau cùng của con gái, mình nhất định phải giúp nó hoàn thành nhiệm vụ này mới được. Nghĩ đến đây, ánh mắt của bà trở nên kiên cường hẳn lên.
Chính ngay lúc bà chuẩn bị nhấc điện thoại gọi cho Xuân, thì điện thoại bỗng vang lên, bà nhận nghe thử, là một người đàn ông xa lạ gọi đến, anh nói: “Em là Hoa Nhi đấy phải không? Anh là Xuân đây, bệnh của em đã đỡ chút nào chưa? Hôm nay bác sĩ nói với anh rằng bệnh của anh đã có chuyển biến tốt rồi, không lâu sau thì có thể xuất viện được rồi!”. Nghe đến đây, Ngọc Cần nước mắt giàn giụa khắp mặt, bà im lặng một hồi khá lâu, mới làm ra vẻ kinh ngạc mừng rỡ, nói: “Em là Hoa Nhi, bệnh của em cũng sắp khỏi rồi nè!”.Tiếp đó họ lại nói rất nhiều lời khích lệ lẫn nhau.
Sau khi lo xong hậu sự của cọn gái, Ngọc Cần liền một lòng một dạ mà sưu tầm các loại tư liệu, đi tìm một số câu chuyện và câu nói trong việc khích lệ người ta tích cực vươn lên để khơi lên dũng khí trong cuộc sống của Xuân. Còn Xuân cũng nhầm rằng Ngọc Cần chính là Hoa Nhi, anh cũng nghĩ đủ mọi cách để tăng cường lòng tin cho Hoa Nhi chiến thắng khó khăn.
Trong lúc trò chuyện, Ngọc Cần nhận ra Xuân là một chàng trai tốt điềm đạm biết quan tâm, giỏi hiểu ý người khác, khó trách con gái mình đã yêu anh. Ài! Chỉ tiếc rằng … nghĩ đến đây, nước mắt của bà lại rơi, nhưng điều khiến bà cứ mãi không sao hiểu được chính là con gái tại sao lại để lại cuộn băng ghi âm này cho bà, trong đó rốt cuộc là cái gì đây? Có đến mấy lần, bà đều muốn bật lên nghe thử, nhưng cuối cùng bà lại từ bỏ.
Thoáng một cái đã nửa năm trôi qua, Xuân dưới sự cỗ vũ của Ngọc Cần, cuối cùng đã chiến thắng ma bệnh. Mà Ngọc Cần cũng dùng giọng nói của Hoa Nhi nói với Xuân rằng mình cũng đã khỏe mạnh rời khỏi bệnh viện rồi. Xuân nghe thấy vô cùng mừng rỡ, anh đề xuất muốn được gặp mặt Hoa Nhi, và dặn cô hãy nhớ mang theo máy ghi âm. Ngọc Cần đã do dự một hồi rất lâu, cuối cùng đã nhận lời gặp nhau ở công viên thành phố. Bà quyết định nói với Xuân tất cả sự thật, để cho anh có thể biết được dụng tâm vất vả của Hoa Nhi, khiến anh có thể càng thêm trân quý cuộc sống này hơn, không cô phụ hy vọng mà Hoa Nhi đã dành cho anh.
Ngày hôm sau, Ngọc Cần mang theo máy ghi âm đã đến công viên từ rất sớm, bà ngồi ở ghế đá chờ đợi một hồi rất lâu, toàn bộ công viên ngoại trừ một người đàn ông trung niên đang đi dạo chung quanh ra, thì ngay cả hình bóng của một chàng trai trẻ cũng không có. Cuối cùng bà quả thật đã đợi đến sốt cả ruột, liền đứng dậy chuẩn bị rời khỏi, nhưng khi đi ngang qua người đàn ông đó, bà lại nghe ông lẩm bẩm một mình rằng: “Cái con bé Hoa Nhi này thật không đúng hẹn, đến bây giờ mà vẫn còn chưa đến”.
Ngọc Cần không khỏi đứng lại một lúc, nhìn kĩ người đàn ông đó một cái rồi nói: “Anh này, có phải anh đang đợi Hoa Nhi đấy không?”. Người đàn ông đó cũng nhìn bà một cái, gật gật đầu. Ngay tức khắc, Ngọc Cần đã hiểu rõ tất cả, bà nhẹ nhàng hỏi: “Anh chính là ba của Xuân sao?” Người đàn ông đó rất lấy làm nghi hoặc, nhưng vẫn gật đầu một cái. Thấy ông như vậy, Ngọc Cần lúc này mới nói ra sự thật.
Nào ngờ Ngọc Cần còn chưa nói hết, gương mặt người đàn ông đó liền trở nên trắng bệch, ông cắn chặt môi của mình, rất lâu mới nói ra được một lời: “Xuân từ sau khi Hoa Nhi rời khỏi chưa được mấy ngày thì đã mất rồi, trước khi nó mất cũng muốn tôi giả dạng giọng nói của nó mỗi ngày gọi điện thoại của Hoa Nhi, khích lệ cô bé hãy cố gắng sống thật tốt, thật không ngờ rằng trong suốt nửa năm nay, chúng ta đều đang cố gắng thêu dệt một câu chuyện hoang đường”.
“Cái gì?”, Ngọc Cần choáng váng trước sự thật tàn khốc này mà ngã lăn xuống đất ngất xỉu …
Khi bà mở mắt tỉnh lại, bà đã nằm trên giường bệnh của bệnh viện rồi, ba của Xuân đang ngồi bên cạnh, nhìn thấy bà tỉnh lại, ông rất vui mừng. Ông vội vàng lấy ra một cuộn băng ghi âm, tiếp đó ông lại móc ra một cái máy ghi âm cỡ nhỏ, nói: “Bây giờ cũng đã là lúc nên nghe nó rồi! Để chúng ta xem thử hai tên tiểu quỷ này rốt cuộc là chúng nó đã bày ra trò gì đây”. Nói xong, ông liền nhét cuộn băng vào trong máy ghi âm.
Cuộn băng bắt đầu chuyển động, theo đó cái giọng khàn khàn của Hoa Nhi và Xuân phát ra: “Ba, mẹ, khi hai người nghe được những lời này, thì chúng con có lẽ đã không còn trên cõi đời này nữa. Chúng con biết rằng căn bệnh chúng con mắc phải vốn là căn bệnh nan y, hy vọng chữa khỏi là rất mỏng manh, trước khi chúng con rời khỏi cuộc đời này, điều chúng con không thể buông bỏ nhất chính là ba mẹ. Ba mẹ đã vất vả nuôi chúng con khôn lớn, chưa từng được sống hạnh phúc ngày nào, chúng con thật có lỗi với hai người. Vậy nên sau khi chúng con đi rồi, hy vọng hai người có thể nên duyên, chăm sóc lẫn nhau, sống đến bạc đầu, đây là hy vọng duy nhất của chúng con, cũng là giao ước sau cùng của chúng con. Đồng thời vì để cho hai người có thể hiểu rõ lẫn nhau, chúng con đã cố ý sắp xếp như vậy, mong hai người đừng trách, cuối cùng thật lòng chúc ba mẹ sẽ hạnh phúc!”.
Nghe xong những lời này, Ngọc Cần hai mắt ngấn lệ, trong mông lung mơ hồ, bà đã nhìn thấy ánh mắt thân tình và nụ cười rưng rưng nước mắt của người đàn ông ngồi đối diện …
Theo NTDTV.com