Anh luôn nghĩ rằng mẹ đã già rồi lại còn suốt ngày “đòi tiền”, mặc dù không nói ra nhưng trong lòng anh luôn cảm thấy chán ghét bà…
Mặc dù đã già đến mức thân hình bé lại nhưng người mẹ vẫn luôn “đòi tiền” cậu con trai của mình. Không chỉ có thế, chỉ cần anh gửi tiền về chậm một ngày là bà đã gọi điện giục và mắng té tát rồi. Anh càng lên chức cao, số tiền bà yêu cầu gửi về ngày càng nhiều.
Cậu con trai thấy rằng mẹ mình đã già rồi nhưng lại có lòng tham vô độ nên mặc dù không nói ra nhưng anh luôn thấy chán ghét và không muốn gặp bà.
Có lần bực mình quá anh to tiếng trong điện thoại với mẹ: “Mẹ thì lúc nào cũng tiền, tiền, tiền…”
Một hôm nọ, đang trong lúc làm việc, anh nhận được điện thoại của người thân báo rằng mẹ anh đã mất. Lúc đó, anh vô cùng hụt hẫng và ân hận vì đã không ở bên mẹ nhiều hơn, người mẹ của anh bao năm tháng phải sống trong cảnh buồn tủi một mình.
Tang lễ xong xuôi, lúc anh chuẩn bị lên thành phố tiếp tục công việc, một người chú họ đã đưa cho anh một chiếc chìa khóa và nói:
“Đây là chiếc chìa khóa mẹ cháu nhờ chú gửi lại cho cháu, bà ấy dặn cháu hãy dùng chiếc chìa khóa này mở chiếc hộp ở trong phòng bà ấy!”.
Anh làm theo như lời dặn của chú mở chiếc hộp trong phòng mẹ ra, trong đó có một cuốn sổ tiết kiệm và một lá thư. Nhìn nét chữ anh biết rằng mẹ đã nhờ cậu mình viết hộ:
“Gửi con trai yêu quý của mẹ!
Chắc chắn con nghĩ rằng mẹ tham lam nên rất ghét mẹ đúng không? Mẹ biết điều đó, nhưng mẹ làm vậy là cũng vì con. Con từ nhỏ đã rất có tình có nghĩa, rất hào phóng với bạn bè, hơn nữa khi trưởng thành lại thích rất nhiều cô gái. Khi con nói con muốn lên thành phố lớn lập nghiệp, mẹ rất lo lắng rằng con sẽ trở thành một người ăn xin. Đó là lý do mẹ một mực đòi tiền của con, một mực đòi con phải gửi về nhà đúng hẹn.
Thế nhưng, bao nhiêu năm qua, số tiền con gửi về mẹ không dùng đến, mẹ muốn tiết kiệm cho con. Số tiền đó vẫn là của con, mong con hãy hiểu cho mẹ. Giờ con hãy cầm lấy số tiền này và dùng nó vào những việc thật cần thiết nhé! Hi vọng khi con đọc được những dòng này, con sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của mẹ…!”.
Cầm bức thư trên tay, anh mới hiểu ra mình đã trách lầm mẹ, anh đau khổ, dằn vặt…anh khóc trong sự hối hận muộn màng.
Thư còn dài nhưng anh không còn nhìn rõ những dòng chữ còn lại nữa, anh ôm bức thư vào lòng và khóc nức nở: “Mẹ ơi! Con xin lỗi! Sao con lại không hiểu được lòng mẹ cơ chứ?!...”.
Mong rằng mỗi chúng ta hãy luôn hiếu thuận với cha mẹ, đừng để khi họ không còn mới nhận ra thì mọi chuyện đã quá muộn màng!
Theo langnhincuocsong