Trong cuộc sống có hàng vạn nỗi đau mà một người phải nếm trải, thống khổ nào cũng không hề dễ chịu, đôi khi nó còn làm một người trở nên thay đổi. Con sóng cuộc đời không hề dễ giải với bất cứ ai, vậy nên chúng ta đừng vội phán xét, đừng làm tổn thương thêm bất cứ ai khi chưa biết rõ về họ.
Một số người rất cao tay, họ hoàn toàn không quen biết đối tượng mà họ phán xét, thậm chí cũng không hề có một người bạn chung nào cả. Ấy vậy, mà một khi nghe được câu chuyện nào đó về đối phương, họ thản nhiên nhận xét, bình luận một cách vô tư, như thể họ rất rành rọt về cuộc sống của người ấy.
Thậm chí có người còn buông lời bất hảo mà không một giây phút nhìn lại rằng, những gì họ đang nói, đang làm là đúng hay sai, là nên hay không nên và có đáng hay không?
Chúng ta thường chỉ chú trọng cảm xúc của bản thân, mà quên rằng người khác cũng cần sự quan tâm và chia sẻ. Bởi lẽ rất đơn giản, là con người ai mà không có những thăng trầm, những cung bậc cảm xúc trong cuộc đời đầy rẫy những thị phi, toan tính.
- Đôi khi thấy một người rất hay mỉm cười, bạn có thể nghĩ rằng họ quá vô tư, không biết thế nào là “tổn thương”, đó là quan niệm sai lầm.
- Đừng thấy một người im lặng, cho qua tất cả những gì người khác xuyên tạc sự thật sau lưng họ mà nghĩ rằng họ ngu ngốc, hèn nhát và nhu nhược, đó lại mà một sai lầm.
- Đừng thấy một người dễ dàng chấp nhận tha thứ trước những tổn thương mà người khác gây ra cho họ, mà nghĩ rằng họ dễ giải, nông cạn và không suy nghĩ sâu sắc, đây lại càng sai lầm.
Có những điều mà chúng ta không thể nào thấy được qua biểu hiện của một người, nó là những gì mà thời gian và sóng gió của cuộc đời để lại, phản ánh ra bên ngoài có lẽ chỉ là một chút mà thôi.
- Người hay mỉm cười, thường là những người đã trải qua nhiều sóng gió và biến cố. Đối với họ, đau khổ không nhất thiết phải than vãn. Đau khổ, cũng không nhất thiết phải dùng nước mắt để nói rõ với thế gian rằng họ đang thống khổ như thế nào. Giông tố quá nhiều, mỉm cười cho qua là chuyện đơn giản. Nhưng có thể mỉm cười sau tất cả những đau khổ , thăng trầm ấy thì không phải ai cũng làm được.
- Người luôn im lặng trước những lời đàm tiếu, vu khống sai sự thật về mình, không phải là những người hèn nhát, sợ hãi, lại càng không phải họ chấp nhận những gì người khác nói về bản thân họ là đúng. Họ lựa chọn im lặng, vì họ còn có cuộc đời riêng để sống, và có lẽ vì đã quá hiểu thế gian này lắm thị phi, lắm kẻ thích bàn tán về chuyện của người khác mà quên mất nhìn lại bản thân mình – những kẻ ấy tự tạo sóng gió cho cuộc đời của bản thân, tự vấn vào thị phi của thế nhân mà không hề hay biết.
- Đối với người dễ dàng tha thứ cho những ai làm tổn thương họ, đơn giản họ nghĩ rằng cuộc đời này có ai mà không phạm sai lầm, và tất nhiên ai cũng cần được tha thứ. Vậy nên, đừng lấy sự dễ dãi đó mà thử thách lòng kiên nhẫn của họ đối với chúng ta, để rồi một lúc nào đó, chúng ta sẽ phải làm tổn thương chính bản thân mình.
Nói xấu người khác không làm cho chúng ta tốt đẹp hơn lên, nó chỉ có thể chứng minh một điều, rằng đó là người có tâm địa hẹp hòi. Dùng lời nói làm tổn thương đối phương, chính là cách nhanh nhất để người ta biết nội tâm của người ấy. Đây quả là ngốc không gì sánh bằng.
Vậy nên trước khi nói về ai đó, nhận xét về ai đó, chúng ta nên dừng lại suy nghĩ một chút rằng, liệu có đáng để làm như vậy hay không, rằng điều này là đúng hay sai, và nên hay không nên. Chúng ta đâu biết rằng những lúc sóng gió họ đã khổ sở như thế nào, chúng ta không nằm trong hoàn cảnh thì sẽ không bao giờ thấu hiểu, vì vậy đừng tùy tiện buông lời tổn thương.
Chúng ta không thể nào đánh giá nhân phẩm một người qua lời nói của một ai đó, hoặc giả chỉ qua vài dòng chữ viết vội trên facebook. Để thấu hiểu một người, đôi khi chúng ta phải mất thời gian rất lâu, vậy mà chỉ vài câu nói tán gẫu, vài dòng nhận xét trên mạng xã hội có thể xuyên tạc đi sự thật, bóp méo nhân cách của một người, quả thật rất đáng sợ.
Con người mãi khổ, vì cứ chấp vào những gì mình muốn mà không buông đi những thứ nên phải buông. Muốn có cuộc đời yên bình trong khi luôn gây nên sóng gió, muốn có được nhưng lại không muốn mất, muốn người khác tốt với mình trong khi bản thân lại rất gai góc,…vv.
Nếu như để ý, chúng ta sẽ nhận ra một quy luật vô hình, những người nói xấu và bàn tán sau lưng người khác, cuộc sống của họ không sớm cũng muộn, đều sẽ gặp đủ mọi trắc trở, thị phi. Đó là hậu quả của việc gieo nhân xấu, để rồi bản thân phải nhận lấy hết thảy.
Cuộc sống vốn dĩ không phải màu hồng, có người tốt có người không tốt, có người thích yên tĩnh, và quả thật cũng có người thích gây sóng gió, thị phi.
Bạn có thể làm những gì mình thích, những gì mình muốn, nhưng tuyệt đối không nên làm tổn thương người khác. Bởi vì Phật gia có giảng khẩu nghiệp và nhân quả báo ứng. Ai nói những gì, làm những gì thì đều phải chịu trách nhiệm theo sau đó.
Việt Anh