Người ta thường nói rằng, người vợ là khán giả cuối cùng trong cuộc đời của chồng, còn người chồng lại là cuốn sổ tiết kiệm cuối cùng của người vợ. Giữa vợ chồng, chính là “thân tình” cùng “ân tình”.
Người đàn ông, không kể là trong cuộc sống đã trải qua những chuyện gì, nhưng người thực sự chứng kiến khoảnh khắc cuối đời của bạn không ai khác, mà chính là người vợ, cũng là “khán giả cuối cùng” của bạn.
Người phụ nữ, khi đã đến tuổi già, dù cho gia đình có đến 5 thế hệ, con cháu đầy đàn, nhưng người thực sự không hối tiếc, chăm sóc bạn đến giây phút cuối cùng của cuộc đời, không ai khác, chính là người chồng, cũng là “cuốn sổ tiết kiệm cuối cùng” của bạn.
Chung quy, vợ chồng trên thế gian này, đều vì tính cách mà kết hợp, vì yêu thích mà đến với nhau, vì tình cảm mà lâu dài. Cái tình này, chính là thân tình cùng ân tình.
Sở dĩ một cặp vợ chồng có ngoại hình vốn tương phản rất lớn lại có thể bên nhau hạnh phúc đến già…
Một cặp đôi với học thức khác nhau một trời một vực lại có thể làm bạn cả đời…
Một cặp vợ chồng còn trẻ thường cãi nhau ầm ĩ, đến lúc già lại đột nhiên tôn trọng lẫn nhau…
Thực sự không phải là “tình yêu” của họ đã tiến triển đến đâu, mà là vì họ ở trong cuộc sống trường kỳ tương trợ lẫn nhau, đã chứa đựng biết bao “ân tình”.
Loại ân tình này, thường không phải đến từ giai đoạn vợ chồng thuận buồm xuôi gió, mà là đến từ những lúc ngã lòng, trong hoạn nạn mà có nhau. Ví như lúc đối phương gặp rủi ro liền liều mình cứu giúp, hoặc trong lúc đối phương đau ốm thì tận tình chăm sóc, trong lúc cuộc sống bi thảm không oán không tiếc, hay trong lúc bạn bè xa lánh cũng không rời bỏ…
Loại tình cảm này, bất luận là lợi ích vật chất hay danh lợi gì cũng không thể thay thế được. Sở dĩ vợ chồng trên thế gian có thể yêu thương nhau, chính là vì họ đem “ân” đặt ở phía trước, đem “ái” đặt ở phía sau, cũng bởi vì giữa họ “ân tình” sớm đã vượt qua cái ngưỡng của “ái tình”.
Giữa vợ chồng, lúc tuổi còn trẻ là tình cảm bạn bè, trung niên là trợ thủ trong công việc, lúc về già trở thành cặp đôi cha mẹ. Bởi vì ở chung thời gian lâu rồi, mỗi người đều tiềm ẩn phụ tính cùng mẫu tính (bản năng của cha và mẹ), cũng là trong lúc vô tình mà bộc lộ ra, dần dần trở thành “cha mẹ” của đối phương, che chở cho bạn đời cũng giống như cho con cái.
Mặc kệ đối phương có bao nhiêu khuyết điểm cùng thiếu sót, cũng không quản là khi còn trẻ họ đã phạm phải bao nhiêu những sai lầm không thể tha thứ, hoặc đã từng gây ra cho mình những tổn thương lớn thế nào, đều có thể dùng tấm lòng bao dung mà tiếp nhận, mà tha thứ.
Nói đúng ra, đây mới là tình yêu. Tuy loại tình yêu này không có mấy phần lãng mạn, nhưng bởi vì nó tràn đầy thân tình, ân tình, yêu thương và giúp đỡ, cho nên, mặc dù không có mấy phần tình yêu, nó cũng có thể khiến cho hôn nhân trở nên ấm áp và hạnh phúc.
Tuệ Tâm, theo Kannewyork