Giữa những bộn bề lo toan của cuộc sống, ai nấy đều mải mê hối hả với công việc mưu sinh riêng mình. Những tiếng cãi vã, trách móc,… lẫn trong âm thanh ồn ào náo nhiệt xuất hiện khắp nơi. Thế nhưng không ít lần, chúng ta vẫn được chứng kiến những hành động đẹp như trong cổ tích vậy.
Sáng 1/12, vòng xoay Phạm Văn Đồng tuy đã có các nhánh cầu vượt nhưng phía dưới vẫn đông xe.
Một người đàn ông trung niên chạy chiếc xe ba gác máy. Đến đoạn ôm cua, xe mất lái, mất thắng…, ông ủi vô phía sau một chiếc xe hơi. Và người lái xe ba gác bị hất mạnh về phía sau, ngã lăn xuống đường…
Lỗi rõ ràng do xe ba gác máy mất thắng. Vì xe hơi vẫn chạy bình thường chứ không dừng đột ngột.
Tôi dừng lại giúp đỡ người chạy ba gác dậy và giật mình khi nhìn thấy đèn của chiếc xe hơi trị giá hơn 4 tỉ đồng đã vỡ. Tôi bắt đầu lo cho người chạy ba gác.
Nhưng rồi tôi tạm gác lại chuyện đó khi thấy máu từ trên cánh tay của người lái xe ba gác bắt đầu chảy. Có vật gì đó cắt vào nên máu từ cánh tay anh chảy rất nhiều.
Tôi loay hoay tìm trong túi xách có ít khăn giấy khô để quấn lại cầm máu cho anh. Tự dưng thấy mình bao đồng, nhưng trong hoàn cảnh này, tự mình an ủi mình… giúp người mà!
Thế rồi, một người đàn ông từ trên xe hơi mở cửa bước xuống. Tôi hồi hộp chưa đoán được chuyện gì sẽ xảy ra lúc này.
Tôi nghĩ với thu nhập của một người lái xe ba gác máy thì bóng đèn xe hơi kia chắc phải mất tiền của cả tháng trời dành dụm. Tôi bắt đầu hồi hộp và xót xa cho anh!
Người đàn ông tiến lại gần, bắt đầu ngồi xuống chỗ tôi và người lái xe ba gác đang loay hoay. Ông ta hỏi:
“Anh có bị làm sao không, có cần đi bệnh viện không? Sao anh bất cẩn vậy? Đưa tay tui xem nào!” – người đàn ông cầm cánh tay bị thương của tài xế xe ba gác và dùng luôn cái khăn trong túi áo ông ấy để quấn lại.
“Dạ tui… tui… không sao, tui cám ơn anh “– với vẻ khổ sở và sợ sệt, anh lái xe ba gác đáp lời.
Tôi chưa hết hồi hộp thì tài xế của người đàn ông sang trọng bước xuống xe, nói to:
“Chú Hai, bóng đèn xe bị bể rồi chú Hai!”
Người đàn ông trả lời:
“Bể thì sửa, chút đem về trung tâm cho nó làm lại!”
Ông ta không quan tâm đến cái bóng đèn xe đã bị bể, mà vẫn cố buộc lại vết thương cho anh lái xe ba gác.
Tui thấy anh ấy nhét vào trong túi áo của anh lái xe ba gác ít tiền gì đó rồi nói: “Làm ăn cẩn thận chú ạ. May là gặp tui, không là công toi rồi. Chút về coi ghé trạm xá nào đó cho nó băng bó vết thương. Bảo trọng nghen…”.
Nói xong ông lên xe rời đi với chiếc xe bị bể mất một bóng đèn. Tôi tần ngần nhìn theo chỉ kịp thấy chiếc xe mang biển số Sài Gòn.
Cảm giác của tôi lẫn lộn. Tôi vẫn chưa hết sợ. Và tôi vẫn chưa tin vào những điều vừa chứng kiến. Trong tôi vẫn còn một chút của cái tưởng tượng ích kỷ thoáng qua lúc người đàn ông kia bước từ trên xe hơi xuống.
Tôi tự trách mình bởi đã tưởng tượng ra khung cảnh hầu hết của các vụ va quẹt mà tôi từng chứng kiến. Thế mà hôm nay, chuyện ‘cổ tích’ lại xuất hiện trước mắt mình.
Người ta có cả trăm, cả nghìn cách ứng xử với nhau, nhưng chỉ có một thứ để hiểu nhau, đó là tình người.
Đứng giữa quan sát vai vế, địa vị của hai người đàn ông, tôi đã không còn nhìn thấy sự khác biệt giàu nghèo. Lúc đó chỉ có tình yêu thương, thông cảm.
Tôi chợt cảm thấy hôm nay ở đâu cũng đẹp, những con người đẹp, nắng đẹp, và một Sài Gòn rất đẹp! Mình cũng đẹp nữa!
Những quả bóng bay hạnh phúc
Một lần nọ, một nhóm 50 người đang tham dự một cuộc hội thảo thì bất ngờ vị diễn giả dừng lại và quyết định làm một hoạt động nhóm giữa những người tham gia. Mỗi người được đưa cho một quả bóng và viết tên của mình bằng bút lông lên quả bóng ấy. Toàn bộ số bóng bay được thu lại và để vào trong một căn phòng.
Những người tham gia sau đó được yêu cầu phải tìm thấy quả bóng có tên mình trong vòng chỉ 5 phút. Tất cả nháo nhào tìm quả bóng ghi tên mình. Họ xô xát, húc đẩy nhau, tạo thành một mớ hỗn độn người và bóng trong căn phòng.
Kết quả là 5 phút trôi qua trong hỗn loạn, không ai có thể tìm được quả bóng bay của mình.
Vị diễn giả lại tiếp tục yêu cầu những vị khách sẽ chọn ngẫu nhiên một quả bóng trong phòng và đưa lại cho người có tên được ghi trên quả bóng. Thật đáng kinh ngạc, trong không khí thân thiện thì chưa tới 5 phút ai cũng đã cầm trên tay quả bóng bay ghi tên mình.
Lúc ấy, giọng trầm ấm của vị diễn giả vang lên: “Những điều mà các vị vừa chứng kiến chính xác là những gì xảy ra trong cuộc sống của chúng ta. Con người đều điên cuồng tìm kiếm hạnh phúc cho riêng mình, mà vẫn không biết hạnh phúc lí tưởng của họ nằm ở nơi chốn nào. Thật ra, chẳng phải kiếm tìm đâu xa xôi, hạnh phúc của chúng ta hiện hữu trong hạnh phúc của chính những người xung quanh: dẫu là người thân hay chỉ là người dưng thoáng qua trong dòng đời. Làm cho họ mỉm cười và cảm thấy hạnh phúc, cũng chính lúc ấy bạn cũng sẽ có cho riêng mình niềm hạnh phúc. Và đây chính là mục đích của cuộc đời chúng ta”.
Chúng ta, những con người khác nhau, đến từ muôn ngã rẽ của cuộc sống, đều tìm kiếm những lợi ích rất cá nhân cho mình. Nhưng sẽ đến lúc, bạn cảm thấy và hiểu ra rằng trái tim của chúng ta chỉ được lấp đầy khi trái tim ai đó cũng được lấp đầy.
Chúc Di (t/h)