Người ta vẫn thường nói vạn vật trên đời đều có linh, điều này quả thật không thể nghĩ bàn. Trong lịch sử đã có ghi chép lại rất nhiều những câu chuyện thần kỳ, cảnh tỉnh người đời sau không thể tùy ý sát hại sinh linh, nếu không sẽ phải nhận báo ứng nghiêm khắc.
Trong những năm đầu Nguyên Hòa của triều đại nhà Đường, ở Hán Nam có một người tên là Triệu Bình Nguyên có một dinh thự to lớn.
Một lần, Triệu Bình Nguyên cùng với hai người bạn là Lưu Giản Tử cùng Đoạn Tề Chân đi câu cá về nấu ăn. Bọn họ câu được mấy chục con cá, trong đó có một con cá trắng dài hơn ba thước, nó có bộ vảy trắng như thổ cẩm, sặc sỡ đến lóa cả mắt, vây được chia thành năm màu, trông rất sáng và đẹp.
Lưu giản Tử cùng Đoạn Tề Chân nói: “Con cá này trông rất không tầm thường, không nên giết nó”. Triệu Bình Nguyên lại nói: “Các vị quá cổ hủ rồi, các vị không ăn thì ta ăn!”.
Lời còn chưa nói dứt, bỗng nhiên nhìn thấy trong hồ có một đám tiểu hài tử, mặc đồ lót trắng để lộ ra một nửa cánh tay và chân, ở trên mặt nước chạy qua chạy lại la hét ầm ĩ, không hề tỏ ra sợ hãi một chút nào.
Lưu Giản Tử cùng Đoạn Tề Chân chứng kiến cảnh này, cả hai đều giật mình kinh sợ, một lần nữa lại nói đỡ cho con cá trắng. Triệu Bình Nguyên dường như không hề để ý đến bọn họ, quay đầu quát mắng người hầu: “Còn không mau làm cá đi!”.
Một lát sau, cá được nấu chín đưa lên. Ngờ đâu Triệu Bình Nguyên cùng hai người bạn vừa mới ăn được một nửa thì một trận cuồng phong bất chợt nổi lên, sấm sét nổ vang trời, trên mặt hồ lại xuất hiện đám tiểu hài tử chạy quanh. Dưới chân bọn trẻ sinh ra khói trắng, gió lớn cũng theo đó thổi ra.
Lưu Giản Tử cùng Đoạn Tề Chân thấy cách đó 3 dặm có một ngôi miếu, liền chạy đến đó trú mưa. Triệu Bình Nguyên thấy vậy liền cười khẩy, trong lòng có chút xem thường bọn họ. Khi hắn định động đũa tiếp tục ăn cá, đột nhiên đất đá bay lên, cây cối cũng đổ gãy, sấm sét vang trời cùng với mưa như trút nước, cảnh tượng như trời long đất lở vậy.
Một lát sau, trời quang mây tạnh, Lưu Giản Tử cùng Đoạn Tề Chân liền chạy lại chỗ lúc nãy ăn cá xem thế nào, thì thấy Triệu Bình Nguyên ngồi bệt dưới đất như không còn tri giác. Hai người mới đỡ hắn dậy, liên tục gọi hắn tỉnh lại.
Một lúc lâu sau, Triệu Bình Nguyên mới mở mắt ra nói: “Ta đã phạm phải một sai lầm lớn rồi! Ta đã phạm phải một sai lầm lớn rồi! Hồi nãy, một người mặc đồ đen đã móc hết cá đã ăn ra khỏi cổ họng ta và ném xuống hồ, bụng ta bây giờ thấy trống không rồi”.
Người nấu ăn ban nãy cũng bỗng nhiên mất tích, phải mất mấy tháng sau anh ta mới trở về. Triệu Bình Nguyên hỏi nguyên nhân tại sao, người hầu nói: “Lúc đầu, tôi thấy một người đàn ông mặc đồ đen mắng tôi, rồi ra lệnh cho tôi mang theo cái bao đi cùng.
Ông ta đưa tôi đi hơn mười ngày. Sau đó, chúng tôi đi đến một nơi có rất nhiều người, có những quầy hàng cạnh nhau trong chợ, và người mặc đồ đen đó nói: ‘Nơi Đây là Ích Châu’. Lại đi 5, 6 ngày nữa đến một thị trấn giàu có. Ông ta lại nói: ‘Đây là Đàm Châu'”.
“Tối hôm đó, ông ta dẫn tôi đến một nơi hoang vắng và nói rằng: ‘Ngươi đi theo ta đã lâu rồi, chẳng lẽ không cảm thấy khổ nhọc sao? Bây giờ ta và người chia tay tại đây’. Rồi ông ta lấy ra từ trong ngực một miếng kẹo khô và đưa cho tôi nói: ‘Khi đói ngươi hãy ăn nó, liền có thể về đến nhà’.
Sau đó còn nói: ‘Hãy thay ta nói với Triệu Bình Nguyên, bảo hắn không được tùy ý sát hại sinh mạng, tàn hại cỏ cây, chim muông giới tự nhiên, đây là điều Thần linh không cho phép. Nếu lại tái phạm sai lầm như vậy, nhất định sẽ không được tha tội”.
Trần Bình Nguyên sau khi nghe xong câu chuyện của người hầu, trong lòng liền kinh hãi, từ đó về sau không dám câu cá nữa.
(Nguồn: Bác Vật Chí)
Tuệ Tâm (Theo Secretchina)