Vì tình yêu, cô gái và chàng trai tự biến mình trở thành người câm lặng, hạnh phúc được xây nên từ ánh mắt và trái tim của họ thực sự làm chúng ta cảm phục…
Trước đây, từng có một chàng trai bị câm … đem lòng thầm yêu một cô gái đẹp tựa thiên thần
Hàng xóm của anh là một cô gái vô cùng xinh đẹp, nếu như muốn dùng một hình ảnh nào đó để mô tả đúng nhất vẻ đẹp và sự dịu dàng của cô, thì có lẽ đó sẽ là hình ảnh thiên thần đã ẩn giấu đi đôi cánh.
Chàng trai từ lâu đã thầm đem lòng yêu thương cô … Nhưng anh cũng biết rõ bản thân mình chỉ là một người câm, đối với anh, cô chẳng khác gì nữ thần Venus trong tranh, chỉ có thể nhìn ngắm mà thôi.
Hoàn cảnh gia đình của cô gái và chàng trai đều không được khá giả, vì thế họ đều chăm chỉ học tập, hy vọng một ngày kia sẽ có cuộc sống tốt hơn. Chàng trai, học trên cô gái một lớp. Hai người rất thân thiết, chàng trai thường giúp cô gái học tập, nhưng anh không để lộ tình cảm của mình. Trong lòng cô gái dường như cũng đã nhen nhóm một tình cảm sâu nặng nào đó với chàng trai.
Năm đầu tiên, chàng trai thi đậu đại học. Cô gái tiễn chàng trai lên thành phố, trước khi đi, đôi mắt long lanh của cô nhìn chàng trai với đầy vẻ quyết tâm: “Hãy đợi em, em sẽ đến tìm anh”.
Chàng trai gật gật đầu, bước lên tàu lửa rời khỏi quê hương.
Năm thứ hai, cô gái nhận được giấy báo trúng tuyển. Đứng trước cánh cửa trường đại học, vẻ đẹp bình dị của cô đã khiến cho biết bao anh chàng nam sinh phải dừng bước, ngay cả những nữ sinh cũng phải hâm mộ. Nhưng cô chẳng quan tâm, vì cô còn đang tìm người, một người mà một năm qua cô mong nhớ. Cô đã tìm khắp các khoa trong trường, nhưng lại không thấy chàng trai đâu. Cô liền tìm đến một giáo vụ trong trường để hỏi thăm anh.
Người giáo vụ cho biết: “Năm ngoái, cậu ấy không đến nhập trường”. Cô gái òa khóc, anh đã đi đâu?
Những giọt nước mắt lã chã rơi xuống, sự chờ đợi trong suốt 1 năm đã vỡ tan tành.
Nhưng trái với vẻ bên ngoài yếu đuối, cô gái là một người rất kiên cường, cô tin rằng anh nhất định đang phấn đấu ở một nơi nào đó, nhất định một ngày nào đó cô sẽ tìm được anh.
Mặc dù nhà trường đã giảm bớt đi rất nhiều khoản, nhưng chuyện học phí đối với cô vẫn là một vấn đề không nhỏ, ba mẹ chỉ lo được học phí nửa kì học. Một ngày vào giữa năm học, cô gái nhận được lá thư từ quê nhà, trong thư ba mẹ nói với cô rằng, có một người họ hàng đồng ý tài trợ cô học đến hết đại học. Thật may mắn cho cô, cô đã cười, sau khi lên đại học, đây là lần đầu tiên cô được cười một cách vui vẻ.
Trong trường, có không ít những chàng trai ưu tú vây quanh cô gái, nhưng trong lòng cô gái lúc nào cũng chỉ nhớ tới người anh trai câm của cô.
Nghỉ hè, cô gái được về quê, vừa về tới cô chạy ngay sang nhà chàng trai và hỏi ba mẹ chàng trai: “Cô chú có tin tức gì của anh ấy không?”
“Không có, cô chú thật sự cũng rất lo lắng đây”. Ba mẹ của chàng trai tuy nói như vậy, nhưng vẻ mặt lại bình thản lạ thường.
Cô buồn bã trở về nhà. Bữa cơm trưa xong, cô nói với ba mẹ cô muốn đi hỏi thăm và cảm ơn người họ hàng tốt bụng. Ba mẹ cô cười, ấp a ấp úng với nét mặt khó hiểu: “Người ta…người ta nói không cần, hơn nữa người ta sống ở một nơi rất xa, là một họ hàng xa, con ạ”.
Cuối cùng, cô gái thông minh này đã minh bạch, chàng trai không hề biến mất…
Cô gái hiểu ra mọi chuyện, rằng ”người họ hàng xa” kia là ai, cô cảm thấy thật hạnh phúc. Cô đem niềm vui ấy chôn sâu tận đáy lòng, lúc này, cô chỉ muốn chăm chỉ học tập, thật nhanh tốt nghiệp đại học, cô sẽ đi tìm anh…
Thời gian 4 năm chẳng mấy chốc đã trôi qua, cô đã cầm trong tay tấm bằng đại học và hợp đồng trúng tuyển của một công ty quốc tế nổi tiếng.
Cô tự tin trở về quê nhà, ba mẹ của chàng trai cuối cùng đã bị thái độ kiên quyết của cô gái khuất phục, nói ra công xưởng làm việc của chàng trai.
Đó là một phân xưởng có hơi a-xít ăn mòn, và cả hơi nước nóng nực, ngoài ba mét thì dường như nhìn không thấy vật gì cả…..Cô gái đứng trước cửa công xưởng, nhìn thấy hình bóng của chàng trai, nước mắt cô tuôn rơi. Dường như chàng trai bị tiếng khóc của cô làm cho giật mình, trong giây phút đó, giống như điện giật, chàng trai biến mất trong làn hơi nước đang bốc lên ngùn ngụt.
Cô gái đuổi theo, nhưng… người này không phải, người kia cũng không phải, mỗi một hình bóng đều đánh tan hy vọng của cô.
Cuối cùng cứ đi tiếp, tới một phân xưởng ở tận bên trong cùng, cô gái đã tìm thấy hình bóng quen thuộc nhưng cũng dường như lại xa lạ ấy.
“Em muốn được gả cho anh”, cô gái nghẹn ngào nói, nước mắt không ngừng rơi, nhưng gương mặt tựa như hoa anh đào lại mỉm cười hạnh phúc, 6 từ này cô đã luyện tập suốt 4 năm qua.
Cô nhìn chàng trai, chờ đợi câu trả lời của anh, anh nhìn cô chăm chăm, đột nhiên lại bỏ chạy mất, và lại một lần nữa biến mất trong bụi nước, cũng một lần nữa biến mất trong cuộc đời của cô.
Trở về nhà, cô gái đau lòng nhốt mình trong phòng khóc suốt ba ngày, sau đó, cô quyết tâm ra đi. Dù sao, người mà cô yêu thương xa lánh cô, nhưng cuộc sống vẫn còn cần phải tiếp tục…Cô đi làm, và có nhiều bạn bè mới. Tuy vậy, lúc nào cô cũng nhớ tới chàng trai, trái tim mách bảo cô nhất định chàng trai sẽ trở về bên cô.
Cô gái từ phía ba mẹ biết được, anh cũng đã đến thành phố này, cô lại mỉm cười, bởi cô biết rằng, anh đang ở rất gần cô, âm thầm che chở cho cô.
Đã mấy lần, cô dường như nhìn thấy hình bóng của anh, nhưng khi cô đuổi theo sau, thì hình bóng đó lại biến mất trong biển người mênh mông.
Mãi đến một ngày kia…
Cô gái phải nhập bệnh viện….
Anh đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, trên cổ quấn một lớp băng vải rất dày, thấy vậy cô gái quên mất là họ đã xa nhau một thời gian rất rất lâu, ngay lập tức hỏi anh:
“Anh sao thế?”, cô lo lắng hỏi.
“Anh ấy trong lúc làm việc không may bị dây thép vắn vào cổ, không chết đã là may mắn lắm rồi”, bạn làm chung của anh nói.
Ánh mắt anh cũng lo lắng nhìn cô và biết được nguyên nhân cô nhập viện: “Em…cô gái chậm rãi nói…..thanh quản của em mọc một khối u, nếu như làm phẫu thuật, rất có thể sẽ mất đi giọng nói”.
Cô gái nói như vậy, nhưng, trong ánh mắt của cô lại lộ ra một niềm hạnh phúc.
Kể từ ngày hôm đó, chàng trai đã trở về bên cạnh của cô gái, cẩn thận chăm sóc cho cô từng ly từng tý. Mãi đến trước lúc phẫu thuật, cô gái kéo chàng trai lại gần: “Anh à, rất có thể đây là câu nói sau cùng mà em nói với anh” . Một lần nữa, 6 từ mà cô luôn cẩn trọng cất giữ lại được thốt lên:
“Em muốn được gả cho anh”.
“Không phải là em tội nghiệp anh, mà là vì em-yêu-anh!”
Ba chữ sau cùng này, cô không có nói thành tiếng, chỉ là mấp máy khuôn môi.
Chàng trai đã khóc, sau đó, nhìn cô bị đẩy vào trong phòng phẫu thuật.
Đèn đã tắt, bác sĩ làm phẫu thuật bước ra, nói với chàng trai rằng: “Phẫu thuật đã thành công, nhưng, cô ấy sẽ mãi mãi không thể nào nói chuyện được nữa…”
Sau đó, chàng trai đã nhìn thấy ánh mắt hạnh phúc của cô, hiểu ý cô rằng: Bây giờ, em đã giống anh rồi.
Cô cố gắng làm thế tay của một câu nói duy nhất mà cô vừa mới học được: Em yêu anh!
Chàng trai cũng run rẩy làm thế tay tương tự như vậy.
Họ đã kết hôn, một đám cưới bình thưởng giản dị. Sau đám cưới, hết thảy mọi thứ đều bình lặng và tốt đẹp. Một cuộc sống không tiếng nói, nhưng ai cũng cảm nhận được niềm hạnh phúc luôn bao trùm ngôi nhà nhỏ bé của họ.
Vậy mà… ông trời lại một lần nữa trêu đùa cặp đôi uyên ương bất hạnh này, cuộc sống hạnh phúc chỉ vỏn vẹn được có bốn năm.
Chàng trai đã bị ung thư, căn bệnh ác tính đã vào thời kỳ cuối…….
Cô lần này không khóc, vì cô biết rằng anh luôn hy vọng cô sẽ kiên cường mà tiếp tục sống. Chàng trai bình thản nhắm hai mắt lại, nụ cười mỉm trên khóe môi biểu thị rằng anh ra đi không hề đau khổ.
Cô gái cuối cùng không kìm nén nổi nữa, nắm chặt lấy bàn tay dần dần trở nên lạnh cóng của anh, tiếng khóc nấc nghẹn trong cổ họng bỗng trở thành tiếng khóc bi thương vang khắp cả bệnh viện, thì ra….cô gái không hề bị câm.
Những người thân an ủi cô. Cô nhẹ nhàng vuốt lên tấm ảnh của anh, rồi cô lẩm bẩm: “Tại sao lại như vậy, khó khăn lắm chúng ta mới đến được với nhau, tại sao anh lại ra đi trước như vậy, sao anh lại nhẫn tâm bỏ lại một mình em trên cõi đời này? Lẽ nào chỉ vì em đã dối gạt anh, vậy nên anh muốn bỏ em mà đi sao?”
Một buổi sáng của mấy chục năm sau, cô gái giờ đây đã gần đất xa trời đứng trước mộ của chàng trai, đặt lên đó một bó hoa bách hợp mà anh thích nhất. Bỗng nhiên, cô phát hiện thấy trên bia mộ có một lá thư…
Cô run rẩy mở bìa thư ra, là một đồng nghiệp cũ của anh viết: “Đã nhiều năm như vậy rồi, cũng có lẽ, không cần phải giấu bà nữa. Lần đó, bà nhìn thấy trên cổ của anh có quấn băng vải, thật ra, đó vốn không phải là vết thương do công tác gì cả. Một bác sĩ ngoại khoa nổi tiếng đã dùng dây thanh nhân tạo làm dây thanh và làm phẫu thuật cho anh. Anh ấy, từ lâu đã có thể nói chuyện rồi, nhưng vì biết được bà sắp bị khối u ở cổ, và có thể sẽ mất đi khả năng nói chuyện, nên anh ấy đã chôn sâu niềm vui này vào tận đáy lòng mình. Vì bà, anh đã bằng lòng tiếp tục làm một người câm”.
Vốn tưởng rằng anh đi rồi, người phụ nữ ấy sẽ không còn phải chảy nước mắt nữa. Mấy chục năm sau, lại vẫn nếm được cái mùi vị mặn chát của những giọt nước mắt.
Hai con người, hai trái tim, cả đời dối gạt nhau để yêu nhau thắm thiết trong im lặng …
Niềm tin, sự chân thành và những hy sinh là nền tảng của tình yêu …
Nhưng có những lúc, tình yêu được biểu đạt bằng những lời nói dối có thiện ý, ….
Và cũng có những lúc, tình yêu không thể là điều mà ngôn ngữ có thể truyền tải được…
Tiểu Thiện, dịch từ cmoney.tw