Xưa kia có một chàng trai trẻ ứng thí nhiều lần nhưng đều bị trượt. Công danh bất toại, chàng quyết định xuất gia tìm Đạo. Khá nhiều người đã giúp đỡ chàng đôi chút.
Một ngày nọ chàng đi vào một hang động trên núi và gặp một vị cao nhân đang tu luyện. Vị cao nhân này quan sát chàng trai thật kỹ và tỏ vẻ ưng ý. Ngài chậm rãi nói: “Con muốn học gì? Ta có thần thông biến đá thành vàng, khinh công, độn thổ”. Chàng trai không cần suy nghĩ nhiều liền trả lời một cách chân thành: “Con chỉ muốn học Đạo”. Do đó, hàng ngày vị cao nhân này đều thuyết giảng về Đạo và hướng dẫn chàng tập thiền, cuối cùng chàng cũng đã có thể nhập tĩnh được.
Vài năm sau, vị cao nhân nói với chàng trai rằng ngài muốn xây một ngôi đền thật nguy nga tráng lệ, nhưng không có đủ tiền. Ngài muốn chàng trai hãy đi ra phiên chợ ở chân núi và bán phấn trang điểm. Chàng trai không muốn đi, nhưng vì đó là yêu cầu của sư phụ nên chàng đành phải vâng theo. Chàng hỏi vị cao nhân: “Thưa sư phụ, con nghèo không một xu dính túi, thì lấy đâu ra mỹ phẩm để đem bán bây giờ?” Vị sư phụ chỉ tay vào một đống đá. Trong nháy mắt, rất nhiều hộp phấn trang điểm cao cấp hiện ra. Chàng trai không thể hiểu được vì sao sư phụ của mình – người có thể biến hóa ra bất cứ thứ gì – lại bắt chàng đi bán mỹ phẩm kiếm tiền. Mặc dù trong tâm đầy hoài nghi, chàng vẫn thực hiện theo lời của sư phụ.
Do đó, bất đắc dĩ chàng trai phải gói ghém các hộp mỹ phẩm và xuống núi hàng ngày vào lúc sáng sớm. Chàng là một người sống nội tâm – hiền lành và hay ngại ngùng. Chàng cảm thấy lạc lõng nơi chốn chợ búa. Chàng chọn một góc yên tĩnh trong khu chợ ồn ào và cố gắng bán số mỹ phẩm của mình.
Tiếng rao của chàng rất nhỏ và chẳng ai nghe thấy cả. Sư phụ của chàng đứng cách đó không xa và khẽ lắc đầu: người đệ tử của ngài quá e sợ nơi phố chợ trần tục… Sư phụ của chàng bèn hóa thân thành một tên đồ tể hung bạo, tay cầm một con dao phay thật to. Tên đồ tể tiến đến bên chàng trai và ra hỏi xem chàng đang bán món gì. Chàng trai cúi đầu, mặt đỏ gay.
Ngay sau đó chàng cố lấy lại giọng và trả lời với giọng run run: “Tôi bán mỹ phẩm”. Tên đồ tể nói: “Nếu nhà ngươi bán món gì, thì ngươi phải rao thật to để mọi người nghe thấy. Ai mà nghe được cái giọng yếu xìu ấy chứ? Nếu ngươi còn rao cái kiểu ấy nữa thì ta sẽ phá tan cái sạp của nhà ngươi”.
Chàng trai chẳng hiểu nổi việc gì đang diễn ra. Một phút trước, khu chợ còn rất bình thường, thế mà ở đâu lại xuất hiện tên đồ tể hung dữ này. Chàng nghĩ: “Mình phải hoàn thành điều mà sư phụ bảo mình làm”. Nhờ đó chàng vượt qua được sự e dè của mình và dần dần có thể rao hàng thật to. Đủ loại tình huống hỗn loạn xảy ra trong chợ: đánh lộn, cãi vã, trẻ em khóc lóc, và những tên côn đồ gây sự.
Chàng không thể tĩnh tâm khi quay về núi hàng ngày. Chàng lúng túng không dám thắc mắc với sư phụ của mình, nhưng dần dần chàng cũng ngộ ra được rằng mình là người tu luyện, và rằng chàng đã xuất gia để tìm “Đạo”, và khi trong tâm chàng luôn có Đạo thì thế gian trần tục không thể ảnh hưởng tới chàng được. Thật sự không có gì là không thể vượt qua.
Một tháng đã trôi qua, thế nhưng chàng trai vẫn chưa bán được cho một người nào. Chàng thấy việc bán mỹ phẩm còn khó hơn việc tu luyện. Sau đó chàng ngộ được rằng mình phải làm bất cứ điều gì mà sư phụ yêu cầu và phải làm nó với tâm thoải mái. Một ngày nọ chàng nhận ra rằng để bán được mỹ phẩm thì chàng phải tiếp xúc với nữ giới. Điều đó thật là khó; chẳng những chàng phải nói chuyện với họ, mà còn phải giúp họ thử phấn trang điểm. Dần dần chàng cũng ngộ được rằng mình là một người lu luyện chứ không phải người thường. Không gì có thể làm lay động cái tâm tu luyện của chàng được.
Một hôm, một vị nữ thần trong một ngôi đền trên núi muốn khảo nghiệm sự kiên định của chàng. Bà đã hóa thân thành một thiếu nữ xinh đẹp và làm nhiều cử chỉ khêu gợi đối với chàng trai. Nhưng chàng không hề động tâm. Vị nữ thần rất hài lòng và lại hóa thân thành một phụ nữ trung niên ăn mặc giản dị. Khi bà thử phấn trang điểm lên mặt mình, ngay lập tức bà trở thành một thiếu nữ xinh đẹp. Rất nhiều người đã chứng kiến cảnh tượng này và đổ xô đến mua món mỹ phẩm kỳ diệu ấy. Thật ngẫu nhiên, ngay lúc đó hoàng hậu đang đi bái Phật ở một ngôi đền gần đó. Khi thấy đám đông náo nhiệt, bà cảm thấy thắc mắc và khi được kể về loại phấn trang điểm ấy, bà đã trả hàng trăm lượng vàng để mua tất cả số phấn. Chàng trai nhìn hàng trăm lượng vàng và nghĩ rằng cuối cùng thì sư phụ của mình cũng đã có thể xây dựng được một ngôi đền. Chàng vui mừng quay về núi.
Nửa đường, chàng trai gặp một đám lính đang lăng mạ một nhóm thiếu nữ. Chàng trai liền cất lớn tiếng nói với đám lính rằng chàng có rất nhiều vàng và muốn chuộc lại những thiếu nữ kia.
Tên thủ lĩnh của đám lính rất hả hê khi nhận được vàng và lập tức trả tự do cho các cô gái. Sau sự việc này, chàng trai nghĩ rằng mọi việc thật không thể lường trước được; một phút trước mong muốn của sư phụ chàng có vẻ như sắp thành hiện thực, vậy mà giờ đây tất cả số vàng đã không còn nữa, và hy vọng xây dựng một ngôi đền cũng tiêu tan.
Anh quay về và kể lại toàn bộ sự việc cho sư phụ của mình. Sau khi nghe hết câu chuyện về nhóm thiếu nữ, vị sư phụ chỉ tay lên trời. Chàng trai ngước nhìn lên và thấy một ngôi đền thật nguy nga tráng lệ. Vị sư phụ nói: “Con đã giúp ta xây lên ngôi đền đó. Nó đã được xây khi con giữ được tâm an tĩnh và kiên định trong quá trình bán mỹ phẩm.”
Giờ thì chàng trai đã hiểu được Đạo trong việc kinh doanh.
theo chanhkien.org