Tinh Hoa

Bí mật chôn giấu suốt 30 năm – “Tôi biết ai đã bắn phát súng ở sau lưng…”

Trong thời gian chiến tranh thế giới thứ 2, một quân đoàn chiến đấu kịch liệt với quân địch trong rừng rậm, cuối cùng hai người lính đã mất liên lạc với đơn vị, lăn lộn trong rừng sâu. Và sau đó một chuyện đã xảy ra…

(Ảnh: Internet)

Hai người lính này sỡ dĩ trong lúc chiến đấu ác liệt vẫn có có thể chăm sóc lẫn nhau, hai bên không tách biệt, bởi họ đến từ cùng một ngôi làng nhỏ.

Họ khó khăn lặn lội trong rừng rậm, khích lệ và an ủi lẫn nhau. Hơn mười ngày đã trôi qua, họ vẫn chưa liên lạc được với đơn vị. Điều may mắn là, họ đã bắn chết một con nai, dựa vào số thịt nai đó, lại có thể gắng gượng được thêm mấy ngày nữa…

Xin hãy đọc tiếp ….

Một viên đạn từ sau lưng đã bắn bị thương người lính trẻ

Có lẽ vì chiến tranh, động vật trong rừng bỏ chạy tán loạn hoặc đã bị giết sạch, ngoài con nai đó ra, thì không còn tìm được bất kỳ con vật nào khác nữa, chỉ còn lại một ít thịt nai, được người lính trẻ tuổi hơn cõng trên lưng.

Một ngày kia, họ gặp phải quân địch, trải một phen ác chiến, hai người họ may mắn thoát được. Khi cả hai tạm tìm được chỗ an toàn, bỗng nghe thấy một tiếng súng vang lên, người lính trẻ đi phía trước bị trúng đạn, may mắn là chỉ bị thương ở bờ vai.

Người bạn đi cùng ở đằng sau hoảng hốt chạy đến, sợ hãi đến nỗi không nói nên lời, ôm lấy người bạn khóc mãi không thôi.

Buổi tối, người lính không bị thương kia cứ mãi nhớ nghĩ đến mẹ mình, hai hàng nước mắt nhỏ xuống hàng dài…

Hai người họ đều cho rằng mạng sống sắp kết thúc, mớ thịt nai bên cạnh chẳng buồn đụng đến.

Không gian lặng lẽ, chẳng lời nào thốt ra, mỗi người miên man theo dòng suy tư của riêng mình.

Người lính trẻ tuổi kia nói: “Tôi biết là ai đã bắn phát súng đó”.

Ngày hôm sau, chi đội đã tìm thấy họ.

30 năm sau, người lính bị thương kia nói: “Tôi biết là ai đã bắn phát súng đó, chính là người bạn đó của tôi. Anh ấy mất vào năm ngoái. Khi anh ấy ôm chầm lấy tôi, người tôi đã đụng phải nòng súng phát nhiệt của anh ấy. Nhưng buổi tối hôm đó tôi đã tha thứ cho anh ấy, tôi biết anh ấy muốn một mình chiếm giữ số thịt nai đó để có thể sống tiếp, tôi cũng biết anh ấy tiếp tục sống là vì để gặp lại mẹ của anh ấy.

Trong suốt 30 năm nay, tôi cứ làm bộ không biết chuyện này, cũng không hề nhắc đến nó

Chiến tranh thật sự quá tàn khốc, mẹ của anh ấy đã không kịp đợi anh ấy trở về. Sau khi chiến tranh kết thúc, tôi và anh ấy cùng đi tế mộ của mẹ anh. Anh ấy quỳ xuống trước di ảnh của mẹ, cầu xin tôi tha thứ. Tôi đã ngăn anh ấy lại, không để anh ấy nói tiếp, chúng tôi vẫn là bạn thân của nhau hai mươi mấy năm, tôi không có bất cứ lý do để không tha thứ cho anh ấy”…

Một người có thể tha thứ cho sự cố chấp tự cho mình là đúng, ngạo mạn vô lễ, cuồng vọng vô tri của người khác cần phải có lòng bao dung rất lớn.

Những ai chịu không nổi những lời phỉ báng ác ý của người khác, bản thân họ cứ mãi vướng mắc với điều này, sau cùng chỉ có thể tạo thành tổn thương chí mạng cho bản thân mình.

“Lấy đức báo oán” nói ra rất đơn giản, nhưng thay vì nói là trở về với nhân từ, hòa ái và thiện lành, chi bằng hãy nói là tha thứ cho chính bản thân mình.

Cuộc sống thanh thản yên vui đến từ đâu đây?

Là đến từ: Nhẫn nhịn!

Phần lớn trong các mối quan hệ giữa người với người, đau khổ thông thường là đến từ những người thân cận mà ta tin tưởng nhất.

Nhưng vấn đề thật sự là: Dù cho mọi chuyện đã qua đi rất lâu, thì người bị hại vẫn luôn nhớ như in, nhiều lần hồi tưởng lại…. Thế là, khi ý thức tập trung trong đau khổ và oán hận, tự nhiên sẽ đánh mất đi khả năng nhìn về phía trước và thoát khỏi vũng lầy. Kết quả chính là để cho một lần sai lầm của người khác mà trừng phạt bản thân mình cả đời.

Đúng vậy, vì cớ gì mà lại không bỏ qua cho bản thân mình chứ?

Đọc đến đây, tin rằng bạn và tôi cùng đều có chung cảm nhận: Đây thật sự là một câu chuyện gây xúc động lòng người!

Đời người chẳng qua chỉ là mấy chục năm ngắn ngủi, chúng ta rốt cuộc nên phải sống như thế nào?

Có những người, hễ khi gặp phải một số chuyện, liền giam lỏng trái tim của mình trong “ngục tối”, suốt ngày mặt ủ mày chau, buồn khổ oán hận thấu trời, thậm chí sống không bằng chết…

Hết thảy sự việc và con người trên thế gian này, chỉ có một mục đích, chính là nhắc nhở chúng ta trở thành người có trí huệ hơn, có lòng bao dung hơn, có năng lực sáng tạo hơn.

Bỏ qua sai lầm của người khác, cũng là giải thoát cho bản thân mình

Chính như người lính trẻ trong bài viết, anh ta có thể tha thứ cho người bạn thân của mình ngay trong buổi tối hôm đó, chính ngay trong buổi tối hôm đó!

Nhìn bề ngoài thì là tha thứ cho người khác, nhưng trên thực tế là bỏ qua cho chính bản thân mình.

Đúng vậy, thật sự làm tổn thương chính bạn, thường không phải là bản thân sự tình, mà là cách nhìn của bạn đối với sự tình đó.

Thay vì ôm hận trong lòng, khiến bản thân đau khổ cả đời, chi bằng hãy buông nó xuống ngay!

Đời người vốn dĩ có thể tốt đẹp như vậy kia mà!

Cuối cùng hãy nhớ đến một câu nói:

Tin tưởng là gì?

Tin tưởng chính là dẫu khi bạn cầm súng bắn tôi, nhưng tôi vẫn tin chỉ là cây súng đó đã cướp cò.

Dịch từ Cmoney.tw