Hoắc Nguyên Giáp là người đã sáng lập ra môn phái Tinh võ môn huyền thoại nổi danh một thời, là anh hùng của dân tộc Trung Hoa.
Hoắc Nguyên Giáp
Cha ông là Hoắc Ân Đệ kế thừa võ thuật phái “Mê tông nghệ” gia truyền của tổ tiên, giỏi nghề đánh đấm. Dù nghề nông là kế sinh nhai chính của gia đình, nhưng Hoắc Ân Đệ với bản lĩnh võ thuật của mình vẫn thi thoảng nhận bảo tiêu (bảo vệ, coi sóc) những chuyến hàng buôn của khách từ Hà Bắc đến Mãn Châu Lý.
Khi Nguyên Giáp còn ở tuổi thiếu niên, bản tính hiền lành, thân thể gầy yếu, bình thường luôn bị bọn trẻ trong xóm coi thường. Cha ông thì cho rằng ông tính tình nhu nhược, không phải tính cách để luyện võ. Do Hoắc Nguyên Giáp bị bệnh hen suyễn mãn tính và sốt vàng da nên phụ thân Hoắc Nguyên Giáp thường hạn chế ông tập luyện võ thuật. Mặc dù vậy, với bản tính đam mê võ thuật, mỗi khi cha và anh luyện quyền, ông vẫn lén lút trèo tường, ẩn nấp quan sát tỷ mỉ và ghi nhớ hình, thần, yếu lĩnh của từng chiêu từng thức. Sau đó lại lén ra vườn táo sau nhà luyện tập lại, kiên trì và khắc khổ trui rèn. Cứ âm thầm khổ luyện như vậy suốt 12 năm, ông đã đạt trình độ võ công kinh người dù thân thể vẫn “mình hạc, xương mai”, kín đến nỗi cha ông và gia đình không hề biết.
Bước ngoặt trong cuộc đời cũng như sự nghiệp võ thuật của Hoắc Nguyên Giáp xảy ra vào mùa thu năm 1890, khi có một danh sư họ Đỗ đến nhà xin thỉnh giáo Mê tông quyền.
Hoắc Ân Đệ lúc đầu sai người anh là Nguyên Khanh đấu với khách, nhưng chỉ sau một hiệp đã bị đả thương rớt đài. Nguyên Giáp đứng bên cạnh nói: “Cha, để con đấu thử xem sao?”, khi cha ông còn đang nghi hoặc nhìn ông thì Nguyên Giáp đã tung mình vào sàn đấu rồi cùng người kia giao thủ.
Thấy trước mặt mình là một thanh niên mảnh khảnh, người khách thầm cười, ý coi thường. Lâm trận, chỉ thấy bóng ông mờ ảo, linh động nhưng quyền cước đón gió rít ào ào, kình lực phát ra mạnh mẽ, kỹ pháp công – phòng chặt chẽ đa biến. Đấu đến hơn mười hiệp, bất ngờ thấy ông tung cả người lên không, lộn một vòng. Vị khách chưa kịp định thần đã thấy người ông lộn xuống, dùng hai chân với chiêu “Song long cước” đá bắn đối thủ văng xa mấy trượng, ngưòi kia lồm cồm bò dậy, ôm ngực chấp nhận xin thua.
Tới lúc đó, Nguyên Giáp mới kể lại chuyện 12 năm tự khổ công rèn luyện Mê tông quyền ngoài vườn táo khiến cha và anh ông vô cùng cảm động.
Từ đó trở đi, Hoắc Ân Đệ ra sức chỉ điểm cho Nguyên Giáp, đem toàn bộ yếu quyết “Mê tông nghệ” gia truyền chỉ cho con. Dù vậy, nhưng Nguyên Giáp còn nghiên cứu thêm thuật thổ nạp khí công, học hỏi những chỗ mạnh của các danh sư võ thuật khắp nơi.
Về sau này, công phu của ông đạt đến “đánh khẽ vào thì thân thể nhũn như bông”, nếu đánh mạnh thì “thân thể rắn như sắt”. Danh tiếng của Nguyên Giáp ngày càng vang xa khi ông đả bại toàn bộ các võ sư khắp nơi đến tỉ thí khi còn rất trẻ.
Cũng như cha mình, Nguyên Giáp cũng bắt đầu tham gia vào nghề bảo tiêu và càng nổi danh hơn khi nhiều lần đánh bại các toán cướp hàng, ông trở thành một Tổng tiêu đầu uy tín. Vào năm 1896, ông chuyển đến sống ở thành phố Thiên Tân.
Thành phố Thiên Tân thời đó đang bị các nước đế quốc phân chia thành các khu tô giới. Nhân dân chịu đủ mọi sự lăng nhục của người phương Tây, người Nhật Bản.
(Ảnh minh họa)
Một lần, Nguyên Giáp nghe nói có một người Nga là Solineron tự xưng là “Đại lực sĩ bậc nhất thế giới”, đã giương bốn chữ “Đông Á bệnh phu” nhằm nhục mạ, chế giễu các võ sĩ người Hoa. Nghe tin, Hoắc Nguyên Giáp đi thẳng tới rạp diễn xin được giao đấu. Tuy nhiên, khi biết ông là một Tổng tiêu đầu, võ công thâm hậu – “một địch trăm người”, anh chàng lực sĩ đã tìm cớ thoái thác rồi chuồn mất trong đêm. Chuyện này đưa ông nổi danh khắp Thiên Tân, khiến cả người dân Trung Quốc tự hào, báo chí tung hô là “Xuất diện, Tây dương tẩu” (Mới ra mặt, người Tây đã bỏ chạy).
Vai Hoắc Nguyên Giáp do diễn viên Lý Liên Kiệt đóng.
Vào năm 1909, một võ sĩ người Anh đăng tin thách đấu võ với người Hoa. Trước thái độ kiêu căng của võ sĩ này dân chúng Thượng Hải đã nằng nặc mời Hoắc Nguyên Giáp tới Thượng Hải đấu võ để nêu cao tinh thần dân tộc, bởi khi đó Thượng Hải cũng là tô giới của các nước đế quốc.
Sau khi nhận lời tới Thượng Hải, Nguyên Giáp đã cùng võ sĩ người Anh – Aopian bàn phương thức giao đấu. Sau hàng chục lần thay đổi phương thức giao đấu, cuối cùng địa điểm cuộc đấu võ được ấn định xảy ra tại vườn rau rút của nhà họ Trương, nằm trên đường Chùa Tĩnh An của Thượng Hải.
Hàng vạn người đã đến để xem cuộc tỉ thí, nhưng Aopian đã bí mật rời khỏi Thượng Hải từ lúc nào. Hoắc Nguyên Giáp sau khi xin ý kiến người chủ trì đã biến cuộc đấu đả lôi thành một buổi biểu diễn võ thuật xuất sắc khiến dân chúng vô cùng hả hê, mãn nhãn. Từ đó uy danh của ông chấn động khắp Thượng Hải.
Năm 1909, các nhân sĩ trong giới võ thuật ở Hoàng Gia Đồn thuê một ngôi nhà kiểu cũ, có sảnh rộng, với hai dãy đầu hồi để Nguyên Giáp mở trường, đặt tên là trường thể thao Tinh Võ.
Trong những năm cuối đời, Hoắc Nguyên Giáp mắc bệnh hen suyễn mãn tính và bệnh lao. Mặc dù uống nhiều toa thuốc khác nhau nhưng bệnh tình của ông vẫn không thuyên giảm mà ngày một xấu đi. Năm 1910, ông nhập viện để chữa trị và mất tại bệnh viện chữ thập đỏ Thượng Hải.
Theo kienthuc